Sau gần 2 năm sinh con, tôi gác lại hết mọi công việc, chôn vùi thanh xuân giữa bỉm sữa, cơm nước. Nghĩ rằng hy sinh như thế, chồng và gia đình chồng sẽ thấu hiểu, trân trọng. Nhưng không…
Ngày nào anh ta cũng ném vào mặt tôi những câu cay nghiệt:
– “Không làm ra tiền mà cái gì cũng muốn mua. Ở nhà ăn bám thì bớt đòi hỏi đi!”
Mẹ chồng thì chua ngoa chẳng kém. Tôi nấu cơm 3 món cho con thay đổi khẩu vị, bà ta liếc xéo mắng xối xả:
– “Hoang phí! Nhà này từ xưa đến nay ăn cơm với rau cũng sống, ai cần bày vẽ cho tốn kém!”
Nỗi tủi nhục, phẫn uất dồn nén từng ngày. Tôi quyết định ôm con bỏ về nhà ngoại, lòng thầm nghĩ “thà nghèo khó với bố mẹ đẻ, còn hơn sống như kẻ hầu trong nhà này.”
Nhưng buổi tối quay lại để lấy thêm quần áo, bước chân xuống bếp… tôi chết lặng.
Trong căn bếp từng ngày bà chửi tôi “hoang phí”, trước mắt tôi là mâm cỗ ê hề thịt cá, rượu bia. Mẹ chồng đang hồ hởi tiếp khách, còn chồng tôi – người vừa sáng nay trách tôi không làm ra tiền – đang rót rượu cười nói hả hê.
Và điều khiến tôi run rẩy hơn cả: ngồi giữa mâm cỗ ấy lại chính là cô hàng xóm trẻ trung, từng bị đồn lén lút qua lại với chồng tôi.
Cả bếp vang lên tiếng cụng ly, tiếng cười, còn tôi – đứng như hóa đá nơi ngưỡng cửa, hai hàng nước mắt nóng hổi chảy dài.