Chồng đi làm xa, một mình tôi xoay xở với công việc và con nhỏ. Hôm ấy, vừa tan làm về, tôi giật mình khi thấy bố chồng đã ngồi ngay ghế đá trước cửa nhà, gương mặt trông đăm chiêu. Ông bảo đợi tôi từ sáng, đã hơn 8 tiếng đồng hồ.
Tôi vội vàng pha trà, mời cơm. Ăn xong, ông im lặng rất lâu rồi bất ngờ nói:
– Con cho bố ở lại đây một đêm được không?
Tôi sững người. Từ ngày lấy chồng, ông vốn lạnh nhạt, ít khi hỏi han. Mỗi lần đến nhà toàn chỉ ngồi chốc lát rồi về. Nay đột nhiên ở lại, trong khi chồng tôi đi công tác xa tận mấy tháng… tôi thấy lòng bất an.
– Bố… có chuyện gì sao? – tôi dè dặt hỏi.
Ông nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng, pha chút nài nỉ, pha chút gì đó khó đoán:
– Ở quê, mẹ con đang giận dữ, không cho bố vào nhà. Bố chẳng còn chỗ nào để đi, chỉ muốn ngủ nhờ con một đêm thôi.
Lời nói nghe có vẻ hợp lý, nhưng giọng điệu và ánh nhìn của ông khiến tôi rùng mình. Tối ấy, khi tôi dọn chỗ ngủ dưới phòng khách cho bố, ông lại ngập ngừng:
– Nhà chỉ có con với thằng bé, bố nằm dưới này… cũng không yên tâm. Hay là… cho bố ngủ trong phòng, cho an toàn.
Tôi chết lặng, tim đập thình thịch. Tôi hiểu ông đang thử thách giới hạn của mình. Nếu tôi từ chối, e rằng ông sẽ quay về nói với chồng tôi theo một cách khác, biến tôi thành kẻ vô lễ, không biết điều. Nhưng nếu tôi đồng ý, tôi lại chẳng thể nào yên giấc nổi.
Trong căn nhà im lìm, ánh mắt ông dán chặt vào tôi, như muốn ép tôi phải ra quyết định ngay lập tức…
Tôi đứng chết lặng giữa phòng khách, hai bàn tay run run. Nhìn vào ánh mắt bố chồng, tôi biết rõ ông đang thử phản ứng của tôi. Cổ họng nghẹn lại, tôi gượng cười:
– Bố yên tâm, ở đây có cửa khóa chắc chắn. Con dọn giường cho bố ngủ dưới này, sáng mai con sẽ gọi xe đưa bố về quê.
Tôi nói dứt khoát, rồi bế con lên gác. Lúc khép cửa phòng, tôi còn thấy ông ngồi ngửa đầu tựa ghế, mắt nhắm hờ mà môi khẽ nhếch như cười, khiến tôi rùng mình.
Nửa đêm, tiếng động lạch cạch dưới nhà làm tôi giật thót. Tôi áp tai vào cửa, nghe tiếng bước chân khẽ khàng đi lên cầu thang. Trái tim đập dồn dập. Tôi vội vã khóa trái cửa phòng, ôm chặt con vào lòng.
– Cạch… cạch… – tiếng vặn tay nắm cửa vang lên, từng hồi lạnh buốt.
Tôi gần như nghẹt thở. Sau vài giây im lặng, giọng ông vang lên khe khẽ ngoài cửa:
– Bố chỉ muốn nói chuyện… mở cửa cho bố đi, con dâu.
Tôi cắn chặt môi, không đáp. Một lát sau, tiếng bước chân chậm rãi lùi lại. Tôi tưởng đã yên, nhưng sáng hôm sau, khi mở cửa ra, tôi thấy một tờ giấy đặt ngay bậc thang. Nét chữ của ông nguệch ngoạc:
“Nếu con không muốn mọi chuyện trở nên khó xử với chồng con, thì hãy nghe lời bố.”
Tôi bủn rủn cả người. Rõ ràng ông đã cố ý gài bẫy tôi. Nhưng nếu tôi kể với chồng, liệu anh có tin? Hay anh sẽ nghĩ tôi bịa đặt, bởi từ xưa trong mắt anh, bố lúc nào cũng mẫu mực.
Giữa lúc tôi còn hoang mang, điện thoại reo. Là số chồng gọi về. Tôi run rẩy nghe máy, thì giọng anh vọng qua, thản nhiên:
– Em này, bố bảo dạo này mẹ hay làm khó, chắc bố ở nhờ nhà mình vài ngày nhé. Em chịu khó chăm sóc bố giúp anh.
Tôi như rơi xuống vực thẳm…
Nghe chồng nói, tôi gần như chết lặng, bàn tay siết chặt đến bật mồ hôi. Thì ra ông đã tính trước cả rồi – nói dối chồng để hợp thức hóa chuyện ở lại nhà tôi.
Buổi tối hôm ấy, ông thản nhiên mang theo chiếc túi nhỏ, ung dung đặt xuống phòng khách như thể đó là chỗ của mình từ lâu. Tôi gượng gạo nấu cơm, nhưng trong lòng run rẩy. Ánh mắt ông lia qua từng cử chỉ của tôi, vừa soi mói vừa như thách thức.
Đêm đến, khi tôi đang ru con ngủ thì tiếng gõ cửa vang lên.
– Con dâu, bố đau lưng quá, con có dầu xoa không?
Tôi do dự, không dám mở cửa.
– Bố cứ để ngoài, sáng mai con đưa cho.
Nhưng ông không đi. Giọng ông khẽ khàng, rì rầm ngay sát cửa:
– Con dâu, đừng làm khó bố. Chúng ta sống chung một mái nhà, sớm muộn gì cũng…
Tôi ôm chặt con, tim đập loạn xạ. Sau một hồi im lặng, ông bỏ xuống. Nhưng tôi biết, chuyện này chưa dừng lại.
Ngày hôm sau, tôi gọi điện cho mẹ chồng, định tìm chỗ dựa. Nhưng bất ngờ bà lạnh lùng đáp:
– Nó mà sang nhà cô thì tốt quá, khỏi vướng víu tôi. Cô ráng mà lo, đàn bà thì phải biết nhún nhường người lớn.
Điện thoại rơi khỏi tay, lòng tôi lạnh buốt. Vậy là tôi hoàn toàn đơn độc.
Tối hôm đó, khi tôi vừa khép cửa phòng, bất ngờ điện thoại sáng màn hình. Một tin nhắn từ số lạ:
“Chị cẩn thận đấy. Ông ấy không phải lần đầu làm vậy.”
Tôi chết điếng. Ai đã nhắn? Và… hóa ra tôi không phải người duy nhất từng rơi vào hoàn cảnh này?