×
×

Tặc lư/ỡi gả cho người đàn ông ng/ồi x/e l/ăn, tôi cứ nghĩ cuộc đời mình vậy là xong, nhưng ngay đêm t//ân h//ôn, anh ta đã khiến tôi m/ệt r/ã vì…

Ngày ba mẹ quyết định gả tôi cho anh – một người đàn ông ngồi xe lăn – tôi đã khóc suốt đêm. Tôi mới 23 tuổi, còn anh hơn tôi 10 tuổi. Tôi từng nghĩ mình sẽ lấy một người khoẻ mạnh, đẹp trai, có thể nắm tay tôi đi khắp phố phường, chứ không phải một người suốt đời phải dựa vào bánh xe để di chuyển.

Nhưng gia đình tôi nợ gia đình anh một món nợ lớn. Anh ngỏ lời hỏi cưới, xem như giúp ba mẹ tôi thoát khỏi bờ vực. Tôi gật đầu, tặc lưỡi tự nhủ: “Thôi thì coi như số phận.”

Lễ cưới diễn ra đơn giản, không rình rang như những đám cưới tôi từng mơ. Anh mặc vest xám, ngồi trên xe lăn, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc còn tôi thì cúi gằm, chẳng dám nhìn thẳng ai. Suốt buổi, tôi tự hỏi, đời mình thế là chấm hết sao?

Tối hôm đó, tôi ngồi thẫn thờ trong phòng tân hôn. Anh lăn xe tới gần, đưa cho tôi một ly sữa nóng:

– Uống đi, em mệt rồi.

Tôi nhận ly sữa, ngạc nhiên vì giọng anh rất nhẹ nhàng. Anh bảo tôi tắm trước. Khi tôi bước ra, anh đã ngồi sẵn bên giường, trên tay cầm một tập hồ sơ.

– Em lại đây, anh muốn cho em xem cái này.

Tôi ngồi xuống. Anh mở tập hồ sơ ra. Trong đó toàn là bản thiết kế nhà cửa, mẫu nội thất, cùng vài phác thảo giàn hoa giấy ngoài ban công.

– Anh biết em thích hoa giấy. Anh đã đặt người thiết kế căn nhà mới, để vài tháng nữa chúng ta dọn về. Anh muốn em được sống trong nơi mình yêu thích.

Tôi tròn mắt nhìn anh. Đến lúc ấy tôi mới để ý, anh có gương mặt điềm đạm, ánh mắt sâu và dịu dàng. Anh nhìn tôi, cười bảo:

– Anh bị liệt hai chân, nhưng anh vẫn làm việc được, vẫn có thể cho em một cuộc sống đủ đầy. Nếu em không thích cuộc hôn nhân này, chỉ cần nói, anh sẽ ký giấy ly hôn ngay lập tức. Anh cưới em không phải để trói buộc em, mà chỉ… muốn có cơ hội yêu thương em.

Tôi bỗng nghẹn họng. Cả đời chưa ai nói với tôi những lời như vậy.

Đêm đó, anh không chạm vào tôi. Anh chỉ ngồi tựa đầu giường đọc sách, thỉnh thoảng quay sang đắp chăn lại cho tôi. Tôi quay lưng vào tường, nhưng nước mắt thấm ướt gối.

Những ngày sau, anh vẫn dịu dàng như thế. Anh đặt đồ ăn sáng trước cửa phòng, không làm phiền khi tôi còn ngủ. Anh thuê gia sư để tôi học tiếng Anh, đăng ký cho tôi một khoá học online về thiết kế đồ hoạ – thứ tôi từng mơ ước nhưng chưa có cơ hội học. Buổi tối, anh lăn xe ra sân thượng tưới cây, tôi đứng nhìn từ xa, thấy lồng ngực mình nhoi nhói lạ lùng.

Rồi một ngày, anh đưa tôi đi ăn tối. Khi về đến cổng, tôi thấy trước sân nhà là một giàn hoa giấy rực rỡ, mới dựng xong chiều nay. Tôi bật khóc.

– Sao anh biết em thích hoa giấy đến vậy? – Tôi hỏi trong tiếng nấc.

Anh mỉm cười, ánh đèn vàng rọi lên gương mặt anh càng khiến nó dịu dàng hơn.

– Vì anh luôn lắng nghe em, kể cả khi em chưa từng nói.

Đêm tân hôn thứ hai, anh hỏi tôi:

– Em có sợ không?

Tôi khẽ lắc đầu. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên má tôi, rồi hôn lên trán, lên mí mắt. Những nụ hôn của anh ấm áp, dịu dàng nhưng cũng mãnh liệt. Tôi cứ nghĩ anh ngồi xe lăn thì sẽ yếu ớt, nhưng ngược lại, vòng tay anh mạnh mẽ, hơi thở anh nóng rực bên tai, khiến tim tôi đập loạn. Cả đêm ấy, anh khiến tôi mệt rã, nhưng không phải vì đau đớn hay gượng ép, mà bởi anh yêu tôi bằng tất cả chân thành và khát khao bị dồn nén bấy lâu.

Tôi chưa bao giờ nghĩ, người đàn ông mình từng cho là “gánh nặng số phận” lại trở thành cả bầu trời của tôi như vậy.

Giờ đây, mỗi sáng thức dậy, tôi thấy anh đã pha sẵn cho tôi ly cà phê, giàn hoa giấy ngoài ban công rung rinh trong nắng, và anh ngồi đó, mỉm cười, đôi mắt ánh lên thứ tình yêu mà cả đời này tôi cũng không thể trả hết.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News