Bố nằm viện giai đoạn cuối, đưa cho các con phong bì niêm phong dặn giữ kỹ, ai cũng chê chỉ có con út nhận giữ — ngày ông mất, anh cả đòi mở ra xem, 2 anh trai chết lặng xâu xé bằng được, hóa ra…
Bố tôi là một người đàn ông nghiêm khắc, cả đời làm nông, dành dụm từng đồng để nuôi ba anh em khôn lớn. Anh cả Thành làm kinh doanh trên thành phố, anh hai Dũng là kỹ sư, còn tôi – út Nam – mới ra trường được hai năm.
Năm bố phát hiện ung thư giai đoạn cuối, ông nằm viện nhiều tháng. Một buổi tối, ông gọi cả ba anh em vào, lấy từ dưới gối ra một phong bì vàng được niêm phong kỹ lưỡng, dán kín mép bằng băng keo và ghi rõ: “Đừng mở trước khi bố mất.”
Ông bảo:
“Đây là thứ bố muốn gửi lại cho các con. Giữ cẩn thận, sau này sẽ biết giá trị.”
Anh cả và anh hai chỉ cười nhạt, bảo:
– Chắc mấy tờ giấy kỷ niệm hay vài trăm nghìn thôi, giữ cũng vậy.
Tôi nhìn bố, thấy ánh mắt ông nghiêm lại, nên không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nhận và bỏ vào túi xách.
Ba tuần sau, bố qua đời. Trong tang lễ, giữa lúc người ra kẻ vào, anh cả thì thầm:
– Lấy phong bì ra, mở xem là cái gì.
Tôi ngập ngừng vì nhớ lời bố dặn, nhưng trước áp lực của hai anh, tôi buộc phải đưa ra. Anh cả giật lấy, xé toạc mép băng keo.
Bên trong… là tập giấy chứng nhận quyền sử dụng đất của mảnh ruộng rộng hơn 2 hecta ven quốc lộ – thứ tài sản duy nhất và giá trị nhất của bố. Kèm theo đó là một tờ giấy viết tay:
“Mảnh đất này bố đã làm thủ tục sang tên cho Nam. Hai anh của con đã có sự nghiệp và nhà cửa, còn con út vẫn bắt đầu từ con số 0. Bố muốn con có một điểm tựa. Nếu hai anh thực sự thương em, hãy cùng giúp nó giữ đất, đừng bán.”
Cả hai anh trai chết lặng. Một lúc sau, anh cả bật dậy, mặt đỏ bừng:
– Đất này bố để lại thì cũng là của chung! Mày không được quyền giữ riêng!
Tiếng cãi vã vang khắp nhà tang. Hàng xóm kéo đến xem, ai cũng ngán ngẩm. Tôi ôm chặt tập giấy, nước mắt trào ra. Bố vừa mất chưa tròn một ngày, mà điều ông lo sợ nhất – cảnh anh em xâu xé – đã thành sự thật.
Và đau đớn hơn cả, tôi biết… chính vì đoán trước điều này nên bố mới dặn “đừng mở phong bì trước khi bố mất”. Ông muốn tận mắt ra đi mà không phải chứng kiến cảnh anh em rạn nứt vì tài sản.