Làm quần quật đến năm 30 tuổi, tôi vẫn phải ngủ trong căn nhà sàn ẩm thấp sau lưng đồi.
Cuộc đời chỉ thực sự “lên hương” khi tôi lấy được vợ – một người đàn bà 68 tuổi, giàu có, góa chồng, lại cực kỳ si mê trai trẻ.
Nhờ bà ấy, tôi xây được căn biệt thự trắng toát, cao 3 tầng, lắp thang máy ngay trước mặt nhà bố mẹ đẻ.
Tôi tự hào dẫn người ta về quê chơi, chỉ tay ra sau:
“Đó, nhà bố mẹ tôi đấy. Giản dị thôi nhưng đầy nghĩa tình.”
Tôi vẫn để ông bà sống trong căn nhà sàn cũ, vì bảo:
“Bố mẹ quen rồi, sửa sang làm gì cho tốn.”
Còn vợ tôi thì nghe lời tôi răm rắp.
Cho đến một hôm…
Bố mẹ tôi đột nhiên gọi vợ tôi sang nhà sàn, bảo có chuyện quan trọng cần bàn.
Chẳng hiểu sao, bà ấy rón rén đi. Tôi thì vẫn thảnh thơi nằm lướt điện thoại.
Chưa đầy 15 phút sau, bà ấy hớt hải quay về, ném lên bàn một bịch đen lớn, mặt không còn giọt máu.
Tôi mở ra… sổ đỏ. Giấy chuyển nhượng biệt thự. Sổ tiết kiệm đứng tên tôi – tất cả đều có giấy ủy quyền rút lại.
Tôi ú ớ chưa hiểu gì, thì mẹ tôi đi tới, bình thản nói:
“Con nghĩ mẹ không biết vợ con đã nuôi con bằng tiền gì à? Mẹ là người đứng tên lô đất này từ đầu. Ngày con bán, mẹ đã lặng lẽ photo giấy tờ rồi. Đổi lại, mẹ không nói gì… để xem con có nghĩ cho gia đình không.”
“Nhưng 3 năm rồi, bố mẹ vẫn ngủ nhà sàn dột. Trong khi con ở biệt thự, ăn gan ngỗng, tôm hùm, sâm Hàn.”
Tôi chết sững.
Vợ tôi ngồi bệt xuống đất, run run:
“Bác bảo… nếu con muốn giữ biệt thự, thì hãy ký cam kết trích lại tài sản cho bố mẹ chồng. Con đồng ý, nhưng con không biết bác làm thật.”
Hóa ra… toàn bộ căn biệt thự đó, đất nền là của bố mẹ tôi.
Giấy chuyển nhượng họ giữ, và vừa ký hủy quyền cho tôi ủy thác xây dựng. Luật sư nói: tôi đang ở trên đất… không còn thuộc quyền sở hữu của mình.