Tôi vừa sinh mổ được hai tháng, cơ thể còn yếu, vết mổ chưa lành hẳn, mỗi bước đi vẫn nhói đau. Bé Bi, con trai đầu lòng của tôi, quấy khóc suốt đêm, khiến tôi kiệt sức. Chồng tôi, Nam, là dân kỹ sư, đi công trình triền miên, để lại tôi một mình xoay xở với đứa con nhỏ. May mà có mẹ tôi, bà Năm, từ quê lên chăm sóc.
Mẹ tôi, một người phụ nữ quê mùa, chân chất, chỉ biết đồng áng và chăm lo gia đình. Bà lên thành phố với chiếc túi vải cũ kỹ, bên trong là vài bộ quần áo sờn và một bọc khoai lang luộc để ăn dọc đường. Nhìn mẹ lọm khọm bước xuống xe, tôi rưng rưng. “Mẹ nghỉ ngơi đi, để con lo,” tôi nói, nhưng bà gạt đi, “Mẹ khỏe, để mẹ chăm Bi cho. Con nghỉ ngơi mà lấy sức.”
Từ ngày mẹ lên, nhà cửa như có thêm ánh sáng. Bà thức đêm thức hôm, bế cháu, ru cháu, nấu cháo, giặt giũ, dọn dẹp. Có hôm tôi tỉnh giấc lúc nửa đêm, thấy mẹ ngồi bên nôi, tay phe phẩy quạt nan, miệng khe khẽ hát ru. Bé Bi ngủ ngon lành, còn mẹ thì mắt trũng sâu, người gầy rộc đi. Tôi xót, bảo mẹ nghỉ, nhưng bà cười, “Mẹ quen rồi, chăm con nhỏ là niềm vui của mẹ.”
Chỉ hơn một tháng, mẹ gầy đi năm cân. Tôi nhìn mà xót, lén nhét thêm thịt cá vào bát mẹ, nhưng bà cứ nhường lại cho tôi, bảo, “Mẹ ăn gì cũng được, con ăn nhiều vào mà có sữa cho cháu.” Tôi chỉ biết ôm mẹ mà khóc.
Đến ngày mẹ phải về quê, tôi lén nhét vào tay bà năm triệu đồng, dặn, “Mẹ cầm mà mua ít đồ ăn ngon, bồi bổ lại sức. Con thương mẹ nhiều.” Mẹ tôi chối, đẩy tay tôi ra, nhưng tôi nhất quyết dúi vào túi bà. Bà thở dài, mắt hoe đỏ, “Thôi, mẹ cầm, nhưng mẹ để dành cho Bi sau này.”
Tôi tiễn mẹ ra bến xe, lòng nặng trĩu. Vừa về đến nhà, mẹ chồng tôi, bà Lan, đã ngồi sẵn ở phòng khách, mặt lạnh như tiền. Bà nhìn tôi, giọng sắc lẻm, “Cô biếu mẹ đẻ năm triệu hả? Lên chăm cháu mà cũng lấy tiền, khác gì ô sin đâu!” Tôi sững sờ, như bị tát một cái vào mặt. Mẹ chồng tôi vốn khó tính, nhưng tôi không ngờ bà lại nói những lời cay nghiệt như vậy. Tôi ấp úng, “Dạ, con chỉ muốn mẹ bồi bổ…” Bà cắt lời, “Bồi bổ gì! Mẹ chăm con là chuyện thường tình, ai lại đi tính toán tiền bạc!”
Tôi nghẹn họng, không nói được lời nào. Đêm đó, tôi nằm ôm con, nước mắt lặng lẽ rơi. Mẹ tôi, người đã hy sinh cả sức khỏe để chăm tôi và cháu, lại bị so sánh với ô sin. Tôi giận mẹ chồng, nhưng cũng tự trách mình. Có phải tôi đã làm gì sai?
Hôm sau, Nam về nhà sau chuyến công trình dài. Tôi kể lại chuyện, mong anh sẽ bênh vực mẹ tôi. Nhưng Nam chỉ thở dài, “Mẹ anh nói thế là hơi quá, nhưng em cũng đừng để bụng. Bà già rồi, tính hay nói thẳng.” Tôi thất vọng, cảm giác như cả thế giới đang quay lưng với mẹ tôi.
Mấy ngày sau, tôi nhận được cuộc gọi từ chị Hạnh, chị gái ở quê. Chị bảo, “Mẹ kể chuyện lên chăm cháu, nghe mà thương. Nhưng em biết không, mẹ lấy năm triệu đó mua sữa với đồ chơi gửi lên cho Bi đấy. Mẹ còn bảo, ‘Tau không nỡ tiêu đồng nào, để dành cho cháu hết.’” Tôi nghe mà lòng như thắt lại. Mẹ tôi, cả đời chỉ biết hy sinh, ngay cả số tiền tôi biếu cũng không nỡ giữ cho mình.
Tôi quyết định gọi điện cho mẹ chồng, định bụng sẽ nói rõ mọi chuyện. Nhưng trước khi tôi kịp mở lời, bà đã nói, giọng nhẹ nhàng hơn thường lệ, “Hôm trước mẹ nói hơi nặng lời, nhưng mẹ không có ý xúc phạm mẹ cô. Mẹ chỉ nghĩ, mẹ con chăm nhau là chuyện tình cảm, không nên dính đến tiền bạc. Thôi, cô đừng giận mẹ.” Tôi ngạc nhiên, không ngờ bà lại xuống nước. Hóa ra, Nam đã nói chuyện với mẹ chồng, kể về những hy sinh thầm lặng của mẹ tôi. Anh còn gửi bà một đoạn video mẹ tôi quay lúc chăm Bi, trong đó bà vừa bế cháu vừa hát ru, giọng nghẹn ngào, “Mẹ khổ mấy cũng được, miễn con cháu mẹ khỏe mạnh.”
Mẹ chồng tôi, sau khi xem video, đã lặng lẽ gọi điện cho mẹ tôi, xin lỗi. Bà còn gửi về quê một thùng sữa và ít đồ bổ dưỡng, bảo là “để mẹ cô tẩm bổ, chăm cháu mệt rồi.” Tôi nghe mà không tin nổi vào tai mình. Hóa ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, mẹ chồng tôi cũng có một góc mềm yếu.
Câu chuyện khép lại khi mẹ tôi gọi điện lên, giọng rạng rỡ, “Mẹ chồng con gửi sữa cho mẹ, bảo mẹ giữ sức khỏe mà lên chăm Bi nữa. Con à, mẹ vui lắm, chỉ mong gia đình mình hòa thuận.” Tôi mỉm cười, lòng nhẹ nhõm. Mẹ tôi, người phụ nữ chân chất ấy, đã dùng tình yêu vô điều kiện của mình để hóa giải mọi hiểu lầm, làm sáng lên cả những góc khuất trong lòng người.