Mẹ tôi năm nay vừa tròn 70, tuy vẫn khỏe mạnh, minh mẫn nhưng bỗng một hôm lại nằng nặc đòi tôi phải đưa ngay 1 tỷ đồng để mua đất làm hậu sự.
Vợ tôi nghe xong thì giãy nảy:
– “Mẹ còn khỏe như vậy, cần gì phải vội vàng mua đất mồ mả, phí phạm tiền bạc. Một tỷ đâu phải nhỏ?”
Mẹ tôi đập bàn, đôi mắt long sòng sọc, chỉ thẳng tay vào mặt vợ tôi:
– “Cô ăn nói hỗn láo! Đây là hiếu đạo, không lo nổi thì đúng là bất hiếu!”
Không chịu nổi, vợ tôi tức tối đưa thẳng mẹ về quê. Đến nghĩa trang, cô ấy chỉ thẳng tay vào ngôi mộ của bố tôi rồi lạnh lùng nói:
– “Mẹ muốn chôn cạnh bố thì xin mời chọn chỗ, cần gì đến 1 tỷ?”
Tôi chưa kịp ngăn thì mẹ tôi đột nhiên tái mét, mắt mở trừng trừng nhìn về phía cạnh mộ. Bà lảo đảo ngồi phịch xuống đất, toàn thân run rẩy, miệng lắp bắp ú ớ:
– “Không… không thể nào… tại sao lại ở đây…? Chính tay mẹ… năm xưa… đã…”
Cả tôi và vợ chết lặng, chưa kịp hỏi thì bà bật khóc nức nở, thừa nhận một sự thật động trời: người nằm trong mộ đó… không chỉ là bố tôi. Bà từng giấu kín một bí mật liên quan đến cái chết và nơi yên nghỉ của ông, và nếu mảnh đất mới kia không được mua để che giấu thì mọi chuyện sẽ vỡ lở…