×
×

Trước khi cưới mẹ vợ nói hai vợ chồng con cứ ở gần bố mẹ, bố mẹ cho đất mà xây nhà, đến lúc cưới về mẹ vợ lôi tôi ra c:h:ì chi:ế::t là th/ằ/ng vô dụng

“Con trai à, cứ ở gần bố mẹ, bố mẹ cho vợ chồng con mảnh đất mà xây nhà. Đừng lo nghĩ gì nhiều.”

Nghe câu nói ấy, tôi tin tưởng tuyệt đối. Tôi và vợ bỏ hết ý định mua đất nơi khác, tập trung lo đám cưới cho trọn vẹn. Cả họ hàng bên tôi còn khen mẹ vợ là người rộng rãi, thương con thương rể.

Ngày cưới diễn ra trong tiếng cười, trong men rượu và ánh mắt hạnh phúc của vợ tôi. Tôi cứ nghĩ mình đã bước vào một gia đình biết yêu thương và san sẻ.

Nhưng… chỉ một tuần sau khi cưới, khi tôi đang sửa lại mấy viên gạch trước sân, mẹ vợ bất ngờ gọi tôi vào nhà, giọng lạnh tanh:

“Này, anh nghĩ anh là ai mà ở đây? Cưới vợ mà không có nổi một tấc đất, sống bám vào nhà vợ. Anh định cả đời ăn nhờ ở đậu hả?”

Tôi chết lặng.
“Nhưng… trước khi cưới mẹ bảo cho đất…” – Tôi run run nói.

Bà cười nhạt:

“Nói là một chuyện, cho là chuyện khác. Đàn ông mà không tự lo nổi cho gia đình thì vô dụng, đừng mơ dựa vào ai.”

Tôi đứng đó, hai tay siết chặt, mặt nóng bừng vì vừa xấu hổ, vừa uất ức. Vợ tôi ngồi ở góc phòng, cúi gằm mặt, không nói một lời, mặc cho mẹ mình dồn tôi đến đường cùng.

Câu nói “thằng vô dụng” của bà như cái đinh đóng thẳng vào ngực. Tôi lặng lẽ bước ra khỏi nhà, cảm giác như cả giấc mơ hạnh phúc vừa vỡ tan thành trăm mảnh…

Tối hôm đó, tôi lặng lẽ dọn mấy bộ quần áo, nhét vào chiếc balo cũ. Tôi quyết định:

“Chúng ta ra ngoài thuê trọ. Ở đây, anh không chịu nổi nữa.”

Vợ tôi hoảng hốt nắm tay tôi:
“Anh… đừng. Em đang bầu, ra ngoài khổ lắm.”

Tôi nhìn bụng vợ còn chưa rõ hình, lòng nhói đau. Nhưng tôi biết, nếu tiếp tục ở đây, từng ngày tôi sẽ bị bào mòn tự trọng.

Khi tôi xách balo ra cửa, mẹ vợ bất ngờ chặn lại, giọng the thé:

“Anh định bỏ đi thật à? Anh nghĩ tôi cho con gái tôi theo anh để nó khổ sao? Không đời nào! Nó mang thai, ở đây còn có bố mẹ lo. Anh dắt nó ra ngoài rồi lỡ ốm đau, anh lo nổi không?”

Tôi nghẹn họng, bàn tay nắm chặt quai balo run lên.
“Con có thể lo cho vợ, cho con. Nhưng ở đây, mẹ coi con như kẻ ăn bám, con không chịu nổi.”

Bà cười khẩy:

“Nếu giỏi thì trước khi cưới anh đã có nhà riêng rồi, cần gì mảnh đất này? Tôi nói thẳng, anh chưa xứng làm chồng nó.”

Vợ tôi đứng giữa, nước mắt rơi lã chã, một bên là chồng, một bên là mẹ ruột. Tôi thấy rõ nỗi sợ hãi và bất lực trong mắt cô ấy.

Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu… mình phải lựa chọn. Nhưng lựa chọn nào cũng khiến trái tim mình rỉ máu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News