×
×

Góp vốn với người yêu để mở một cửa hàng to đẹp nhất phố, đến ngày ăn nên làm ra anh chia tay tôi. Tại lễ cưới của anh với người mới, tôi đến cho anh một bất ngờ và đ-òi lại hết tất cả

Ánh nắng buổi sáng len qua khe cửa sổ, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà gỗ cũ kỹ. Tôi ngồi trước gương, bàn tay run run cầm cây son đỏ, kẻ một đường cong hoàn hảo trên môi. Hôm nay là một ngày đặc biệt, ngày mà mọi thứ sẽ thay đổi. Không phải vì tôi, mà vì anh – người đàn ông từng là tất cả với tôi. Tôi mỉm cười với chính mình trong gương, nụ cười lạnh lẽo, đầy bí ẩn. Ai mà ngờ được, sau bao nhiêu năm tháng, vòng xoay của số phận lại đưa đẩy chúng tôi đến khoảnh khắc này. Tôi khoác lên mình chiếc váy đen dài, bước ra khỏi căn phòng nhỏ bé, lòng đầy những bí mật không thể tiết lộ quá sớm.

Hồi đó, khi chúng tôi gặp nhau, mọi thứ dường như là định mệnh. Tôi là Lan Anh, một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp đại học, đầy hoài bão nhưng thiếu vốn liếng. Anh – Minh – là chàng trai lịch lãm, với nụ cười ấm áp và đôi mắt biết nói. Chúng tôi quen nhau qua một buổi tiệc công ty, nơi anh làm quản lý dự án, còn tôi chỉ là nhân viên thực tập. Những cuộc hẹn hò nhanh chóng biến thành tình yêu say đắm. Anh kể về giấc mơ mở một cửa hàng thời trang lớn nhất phố, nơi trưng bày những bộ sưu tập cao cấp mà anh đã ấp ủ từ lâu. “Em ơi, chúng ta cùng làm nhé? Anh có ý tưởng, em có sự khéo léo. Cùng góp vốn, cùng xây dựng tương lai.” Lời anh ngọt ngào như mật, và tôi, ngây thơ, đã tin hết lòng.

Tôi bán hết số vàng cưới mà mẹ để lại, vay mượn bạn bè, gom góp được gần trăm triệu. Anh góp phần còn lại, và chúng tôi thuê mặt bằng ở con phố sầm uất nhất thành phố. Cửa hàng mang tên “Elegance” – sự thanh lịch – mở cửa với những bộ váy lộng lẫy, phụ kiện nhập khẩu. Những ngày đầu gian nan lắm. Chúng tôi thức trắng đêm sắp xếp hàng hóa, anh ôm tôi an ủi khi doanh số èo uột. “Mình sẽ thành công, em yêu. Cùng nhau mà.” Tôi nhớ những buổi tối muộn, chúng tôi ngồi trên sàn, ăn mì gói và mơ về tương lai. Tình yêu lúc ấy trong sáng, không vẩn đục.

Nhưng rồi, cửa hàng bắt đầu ăn nên làm ra. Khách hàng kéo đến đông đúc, nhờ chiến dịch quảng cáo khôn ngoan của anh và gu thẩm mỹ tinh tế của tôi. Doanh thu tăng vọt, chúng tôi thuê thêm nhân viên, mở rộng không gian. Elegance trở thành địa chỉ hot nhất phố, báo chí địa phương còn đưa tin. Tôi hạnh phúc vô cùng, nghĩ rằng đây là nền tảng cho một gia đình nhỏ. Anh thì khác. Dần dần, anh thay đổi. Những cuộc gọi muộn đêm, những chuyến công tác dài ngày, và ánh mắt né tránh khi tôi hỏi. Tôi nghĩ chỉ là áp lực công việc, nhưng hóa ra, đó là dấu hiệu của sự phản bội.

Một buổi chiều mưa tầm tã, anh gọi tôi vào văn phòng sau cửa hàng. “Lan Anh, chúng ta cần nói chuyện.” Giọng anh lạnh lùng, không còn chút ấm áp. Anh đẩy ra trước mặt tôi một tờ giấy – hợp đồng chuyển nhượng. “Anh đã mua lại phần vốn của em. Đây là số tiền, cộng lãi. Chúng ta chia tay đi.” Tôi chết lặng. Hóa ra, trong lúc tôi bận rộn với khách hàng, anh đã âm thầm lập kế hoạch. Anh thuyết phục tôi ký một số giấy tờ “thủ tục hành chính”, nhưng thực chất là chuyển quyền sở hữu sang tên anh. Anh lợi dụng lòng tin của tôi, dùng tiền vay ngân hàng để “mua lại” phần vốn, nhưng thực tế là chiếm đoạt. “Em ngây thơ quá. Kinh doanh là vậy, phải biết nắm bắt cơ hội.” Lời anh như dao cắt vào tim. Tôi khóc, van xin, nhưng anh chỉ cười nhếch mép: “Đi đi, đừng làm ồn ào. Anh cho em một tháng để dọn đồ.”

Tôi rời khỏi Elegance với trái tim tan vỡ, chỉ mang theo vài bộ quần áo và nỗi đau không thể tả. Những ngày sau đó, tôi sống như cái bóng, làm việc lặt vặt ở một quán cà phê nhỏ, cố quên đi ký ức. Nhưng rồi, tôi phát hiện ra một bí mật. Trong lúc dọn đồ, tôi tìm thấy một bản sao hợp đồng cũ, nơi ghi rõ phần vốn của tôi là 60%, và có điều khoản bảo vệ quyền lợi nếu có tranh chấp. Anh đã giấu nhẹm, nhưng tôi có bằng chứng. Tôi không vội vàng kiện tụng. Tôi chờ đợi, âm thầm theo dõi. Và cơ hội đến.

Minh nhanh chóng mở rộng. Elegance giờ là thương hiệu nổi tiếng, anh mua xe sang, tiệc tùng với giới thượng lưu. Rồi tin đồn lan ra: Anh sắp cưới vợ mới, một cô gái con nhà giàu, tên là Hương. Cô ta xinh đẹp, sành điệu, và quan trọng hơn, gia đình cô ta có mối quan hệ giúp anh mở chi nhánh thứ hai. Ngày khai trương cửa hàng mới trùng với lễ cưới của họ, một sự kiện hoành tráng tại khách sạn năm sao. Mời khách VIP, báo chí, và dĩ nhiên, không có tôi.

Tôi quyết định đến. Không phải để khóc lóc, mà để đòi lại những gì thuộc về mình. Tôi chuẩn bị kỹ lưỡng: Thuê luật sư, thu thập chứng cứ, thậm chí liên hệ với ngân hàng để chứng minh khoản vay của anh là dựa trên tài sản chung. Nhưng đó chưa phải là tất cả. Trong quá trình theo dõi, tôi phát hiện một bí mật lớn hơn: Anh đã gian lận thuế, nhập hàng lậu để tiết kiệm chi phí. Tôi có ảnh chụp, email, và lời khai từ một nhân viên cũ bị anh sa thải. Đó là vũ khí cuối cùng.

Ngày hôm ấy, trời quang mây tạnh. Khách sạn lộng lẫy với hoa tươi và đèn chùm pha lê. Minh đứng trên sân khấu, tay trong tay với Hương, cắt băng khai trương chi nhánh mới – Elegance 2. Khách khứa vỗ tay rộn ràng. Rồi lễ cưới bắt đầu, linh mục đọc lời chúc phúc. Tôi bước vào từ cửa sau, chiếc váy đen nổi bật giữa biển người lộng lẫy. Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi. Minh tái mặt khi nhận ra.

“Chúc mừng anh, Minh.” Tôi mỉm cười, giọng vang vọng qua micro mà tôi “mượn” từ nhân viên. “Hôm nay là ngày vui của anh, nhưng cũng là ngày tôi đòi lại công bằng.” Tôi trình bày ngắn gọn: Hợp đồng cũ, chứng cứ chiếm đoạt, và tệ hơn, bằng chứng gian lận. Luật sư của tôi bước ra, cầm giấy tờ. Cảnh sát – mà tôi đã báo trước – xuất hiện, còng tay anh giữa tiếng xì xào. Hương khóc lóc, khách khứa hoảng loạn.

Nhưng bất ngờ lớn nhất chưa đến. Khi Minh bị dẫn đi, anh gào lên: “Mày nghĩ mày thắng sao? Tao đã chuyển hết tài sản sang tên Hương rồi!” Tôi cười khẩy. “Anh quên mất, Hương không phải vợ anh thật sự. Cô ta là em họ tôi, và chúng tôi đã hợp tác từ lâu.” Đúng vậy, twist cuối cùng: Hương là người tôi thuê, một nữ diễn viên chuyên nghiệp, để tiếp cận anh, thu thập chứng cứ từ bên trong. Tất cả là kế hoạch của tôi, từ ngày anh phản bội. Elegance giờ thuộc về tôi hoàn toàn, và anh – kẻ tham lam – mất trắng.

Tôi rời khỏi đó, đầu ngẩng cao. Cuộc đời đôi khi công bằng theo cách bất ngờ nhất. Và tôi, từ cô gái ngây thơ, đã trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với mọi âm mưu.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News