Lan ngồi lặng lẽ trong góc phòng khách nhà chồng tương lai, đôi tay đan chặt vào nhau, ánh mắt né tránh những cái nhìn soi mói từ bà Minh, mẹ chồng cô. Không khí trong căn nhà sang trọng, với những món đồ nội thất đắt tiền, càng khiến Lan cảm thấy ngột ngạt. Cô nghe rõ từng lời bà Minh nói với chồng cô, Tuấn, ở phòng bên.
“200 triệu! Mẹ cô ta đúng là tham lam. Nhà mình không thiếu tiền, nhưng cái kiểu thách cưới thế này thì rõ là muốn moi tiền. Loại người quê mùa, chỉ biết tiền là gì!” Giọng bà Minh sắc lạnh, không chút kiêng dè.
Lan cắn môi, cố kìm nước mắt. Cô biết mẹ mình, bà Hiền, không phải người tham lam. 200 triệu không phải con số nhỏ, nhưng đó là tâm huyết của mẹ, là cách bà muốn đảm bảo rằng con gái mình sẽ được nhà chồng coi trọng. Với bà Hiền, đó không chỉ là tiền, mà là lòng tự trọng của một người mẹ đơn thân đã hy sinh cả đời để nuôi Lan khôn lớn.
Tuấn bước ra, nhìn Lan với ánh mắt áy náy. “Anh xin lỗi, em đừng để tâm. Mẹ anh chỉ… nói vậy thôi.” Nhưng Lan biết, những lời nói ấy không dễ dàng biến mất. Chúng như một vết dao cứa vào lòng cô, để lại nỗi đau âm ỉ.
Lan và Tuấn yêu nhau đã ba năm. Tuấn là một kỹ sư giỏi, con trai duy nhất của một gia đình khá giả ở thành phố. Còn Lan, cô gái quê mùa từ một làng nhỏ, đã nỗ lực học hành để trở thành giáo viên tiểu học. Họ gặp nhau trong một lần Tuấn về quê làm dự án, và tình yêu của họ nảy nở từ những buổi chiều ngồi bên cánh đồng lúa, nói về ước mơ và tương lai.
Nhưng khi Tuấn dẫn Lan về ra mắt, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Bà Minh, mẹ Tuấn, không bao giờ giấu thái độ coi thường. Bà cho rằng Lan không xứng với con trai mình, từ cách ăn mặc giản dị đến xuất thân nghèo khó. Đỉnh điểm là khi bà Hiền, mẹ Lan, đề cập đến chuyện thách cưới 200 triệu trong buổi gặp mặt hai gia đình.
“200 triệu? Cô nghĩ nhà tôi là ngân hàng à?” Bà Minh cười khẩy, khiến không khí buổi gặp trở nên căng thẳng. Bà Hiền chỉ lặng lẽ cúi đầu, giải thích rằng đó là số tiền bà dành dụm cả đời, muốn để lại cho Lan làm vốn sau này. Nhưng bà Minh không quan tâm. Với bà, đó chỉ là cái cớ để “bán con gái”.
Tuấn đứng giữa lằn ranh. Anh yêu Lan, nhưng áp lực từ mẹ khiến anh dần trở nên trầm lặng. Những cuộc cãi vã giữa hai người bắt đầu xuất hiện. Lan cảm nhận được khoảng cách ngày càng lớn, nhưng cô vẫn cố gắng. Cô tin rằng tình yêu của họ đủ mạnh để vượt qua tất cả.
Ngày cưới được ấn định, nhưng không khí trong nhà Tuấn vẫn nặng nề. Bà Minh đồng ý tổ chức đám cưới, nhưng không ngừng bóng gió về chuyện thách cưới. Lan quyết định tự mình tìm cách hòa giải. Cô đến gặp mẹ chồng tương lai, mang theo một hộp bánh quê mà mẹ cô làm.
“Bác ơi, cháu biết bác không hài lòng về chuyện thách cưới. Nhưng cháu muốn bác hiểu mẹ cháu. Số tiền đó không phải để làm khó nhà mình, mà là tâm huyết của mẹ cháu.” Lan nói, giọng run run.
Bà Minh nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh lùng. “Tâm huyết? Cô nghĩ tôi tin mấy lời sáo rỗng đó à? Nhà cô nghèo, muốn lợi dụng nhà tôi, đúng không?”
Lan không đáp, chỉ lặng lẽ đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn. Bên trong là những giấy tờ cũ kỹ, ghi lại hành trình bà Hiền dành dụm từng đồng để nuôi Lan ăn học. Có những hóa đơn bán đất, bán trang sức, thậm chí cả những lần bà đi làm thuê để có tiền đóng học phí cho con. Và cuối cùng, một lá thư tay của bà Hiền, viết cho Lan: “Mẹ không muốn con phải khổ như mẹ. 200 triệu này là để con có một khởi đầu tốt, để nhà chồng con không xem thường con.”
Bà Minh đọc lá thư, tay bà khẽ run. Nhưng bà vẫn không nói gì, chỉ bảo Lan về.
Đám cưới diễn ra trong không khí gượng gạo. Bà Minh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng Lan nhận ra bà không còn nhắc đến chuyện thách cưới nữa. Cô nghĩ rằng có lẽ bà Minh đã phần nào hiểu lòng mẹ cô. Nhưng điều cô không ngờ tới là bí mật thực sự đằng sau thái độ của mẹ chồng.
Một tuần sau đám cưới, Lan tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa bà Minh và một người bạn thân. Hóa ra, bà Minh từng là một cô gái nghèo, cũng bị nhà chồng coi thường vì không mang lại của hồi môn. Bà đã phải chịu đựng những lời miệt thị, và chính điều đó khiến bà trở nên khắc nghiệt với Lan. Bà sợ rằng nếu Lan không có gì trong tay, cô sẽ phải chịu cảnh như bà năm xưa.
Bà Minh đã âm thầm gửi lại 200 triệu cho bà Hiền, kèm theo một lá thư xin lỗi. Trong thư, bà viết: “Tôi đã sai khi đánh giá chị và con gái chị. Tôi hiểu chị làm tất cả vì con, như cách tôi từng muốn bảo vệ Tuấn. Cảm ơn chị vì đã dạy tôi lại bài học về lòng tự trọng.”
Lan bật khóc khi đọc lá thư. Cô nhận ra rằng đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của mẹ chồng là một trái tim từng tổn thương sâu sắc. Cô quyết định đến gặp bà Minh, không phải để trách móc, mà để cảm ơn. “Bác ơi, cháu không biết bác đã trải qua những gì, nhưng cháu hứa sẽ cố gắng để bác tự hào.”
Bà Minh lần đầu tiên mỉm cười với Lan, một nụ cười thật sự. “Con không cần cố gắng để ta tự hào. Con đã làm được điều đó rồi, từ cách con yêu thương Tuấn và cả cách con bảo vệ mẹ mình.”
Từ đó, mối quan hệ giữa Lan và mẹ chồng dần cải thiện. Họ không chỉ trở thành mẹ con, mà còn là những người bạn, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện về lòng tự trọng, tình yêu và sự hy sinh. 200 triệu không chỉ là số tiền, mà còn là sợi dây kết nối hai người mẹ, hai thế hệ, và hai trái tim từng hiểu lầm nhau.