Từ ngày vợ chồng tôi sinh con, bà nội lúc nào cũng thương cháu hết mực. Hễ ai hỏi cũng khen bà cưng cháu, thậm chí còn nói:
– “Tụi bay cứ để nó về đây với bà, bà chăm còn khéo hơn cả mẹ nó. Ở quê vừa trong lành vừa có tình cảm.”
Vợ chồng tôi nghe vậy cũng xuôi lòng. Thấy con về quê ăn uống có vẻ nề nếp, không quấy khóc như ở thành phố, chúng tôi còn mừng thầm: “Đúng là có bà chăm vẫn tốt hơn.”
Thấm thoắt đã 3 tháng, một buổi chiều, hàng xóm dưới quê gọi điện gấp, giọng bà con run rẩy:
– “Hai đứa mau về đi… không thì muộn mất!”
Chúng tôi hốt hoảng lao về. Vừa bước vào sân đã lạnh sống lưng khi thấy cảnh tượng: con gái bé bỏng nằm co ro trong buồng, gầy sọp, đôi mắt vô hồn. Trên bàn thuốc của bà nội chất đầy lọ thuốc ngủ, thuốc an thần loại mạnh.
Hàng xóm nghẹn ngào kể: “Ngày nào bà cũng cho cháu uống ‘thuốc bổ’ để dễ ăn, dễ ngủ, ngoan ngoãn không quấy. Lúc đầu chúng tôi tưởng là thuốc bổ thật, ai ngờ thấy cháu ngày càng lả đi mới nghi ngờ…”
Nghe xong, vợ chồng tôi như sét đánh ngang tai. Chạy lại lục kỹ tủ thuốc thì tim thắt lại – toàn là thuốc trấn an thần kinh, thậm chí có loại bác sĩ chỉ kê cho người lớn bị trầm cảm nặng.
Con bé nhìn thấy bố mẹ thì òa khóc, giọng run rẩy:
– “Mẹ ơi, con sợ… uống thuốc đó xong con ngủ hoài, không được chơi nữa…”
Bà nội bị hàng xóm giữ lại, vừa khóc vừa phân trần:
– “Tao… tao chỉ sợ nó nghịch phá, sợ bay vất vả… nên tao cho uống để nó ngoan, ai ngờ…”
Không khí trong nhà lúc ấy ngột ngạt đến nghẹt thở. Vợ chồng tôi ôm con mà toàn thân run bần bật. Từ niềm tin trao trọn cho mẹ chồng, giờ chỉ còn lại sự cay đắng đến tận cùng.