Tôi là Nam, ba mươi tám tuổi, từng nghĩ mình có một cuộc hôn nhân hoàn hảo với Linh, người vợ gắn bó mười năm. Chúng tôi cưới nhau khi cả hai còn trẻ, yêu nhau từ thời đại học, cùng xây dựng một tổ ấm nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Ngôi nhà hai tầng, có vườn cây nhỏ, là tài sản lớn nhất chúng tôi sở hữu, mua bằng tiền vay ngân hàng và tiết kiệm thanh xuân. Nhưng cuộc sống không như mơ. Áp lực công việc, những điều bất đồng nhỏ tích tụ, và sự thiếu lắng nghe đã khiến tình yêu phai nhạt. Năm nay, chúng ta sẽ hôn nhau sau một thời gian im lặng. Không ai ngoại tình, không ai phản bội, chỉ đơn giản là không còn hiểu nhau nữa. Tòa án đồng ý chia tài sản, nhưng ngôi nhà – tài sản chung duy nhất – chưa được bán vì thị trường bất động băng đóng. Thế là, dù đã là vợ chồng cũ, chúng tôi buộc phải sống chung dưới một nhà, rên rỉ cười cười.
Ngày đầu sau ly hôn, tôi và Linh thống nhất: tôi ở tầng dưới, Linh ở tầng trên, bếp và phòng khách dùng chung, ai sống đời mọi người. Chúng tôi đặt ra quy tắc: không thể cào cá nhân, không loay hoay, và cố gắng bán nhà nhanh nhất có thể. Nhưng thực tế thì… loạn. Linh vẫn giữ thói quen lập sơ đồ phổi, tôi thì thùng rác chứa đầy đủ tài liệu kỹ sư xây dựng. Mỗi lần chạm mặt ở bếp, không khí căng thẳng như dây đàn. Có hôm nay tôi nấu mì, Linh bất ngờ xuống lấyව
, Đòi nội dung: “Nam, anh đang dùng nội dung của em!” Tôi đỏ mặt, khao khát trả nội dung, còn Linh thì bĩu môi, quay đi. Những tình huống như vậy xảy ra liên tục, từ việc tranh cãi nhau dùng máy tính đến cãi cọ xem ai được dùng TV để xem bóng đá hay phim Hàn. Nhưng cũng có lúc, chúng tôi bất đắc dĩ giúp nhau: tôi sửa ống nước hỏng, Linh nấu thêm cơm khi tôi đi làm về sau. Những giây phút giải quyết thoáng chốc lại ký ức xưa, nhưng rồi cả hai lại nhớ ra mình đã hôn, và không khí trở lại nên bong bóng.
Một tối, Linh bất ngờ đề nghị: “Hay là mình tổ chức tiệc chia nhà nhà? Bán mãi nổi, cứ sống thế này mãi à?” Tôi đồng ý, nghĩ rằng đó là cách để tạm biệt quá khứ. Chúng tôi mời bạn bè, nấu nướng, mở nhạc, cười đùa như chưa từng có khoảng cách. Trong đàn ông nói, Linh bất ngờ nắm tay tôi, nói: “Nam, anh có bảo giờ nghĩ mình sai ở đâu không?” Tôi Im Lặng. Câu hỏi ấy mở ra một cuộc trò chuyện dài một đêm. Chúng ta cùng kể lại những ngày đầu yêu nhau, những lần cãi vã, những điều chưa từng nói. Linh than, thừa nhận cô ấy quá bận rộn với công việc, bỏ bê gia đình. Tôi cũng thú nhận mình ích kỷ, chỉ biết tinh thần cô ấy mà không nhìn lại bản thân. Tôi nghĩ lúc đó có lẽ ly hôn là cách để chúng tôi học cách quan trọng với nhau.
Một bữa tiệc vài bữa cuối tuần, một người mua nhà xuất hiện, đề xuất giá tốt. Chúng tôi đồng ý bán, nhưng xin tôi nặng nề. Dọn dẹp đồ chuẩn bị chuyển đi, tôi lục lại tủ đồ cũ ở tầng hầm, nơi lưu trữ những kỷ niệm từ thời điểm mới cưới. Trong một chiếc hộp gỗ, tôi tìm thấy một cuốn sổ tay, tấm bìa dẹt và một chiếc thư tay chậm rãi. Tim tôi mạnh mẽ, nghĩ rằng đó là tình trạng cũ của tôi và Linh. Nhưng khi mở ra, tôi chết lặng. Đó là thư của Linh, viết cho một người đàn ông tên Hoàng, từ mười hai năm trước – trước cả khi chúng tôi quen nhau. Nội dung thư đầy yêu thương, nhưng đau đớn hơn, có một lá thư Linh viết về việc mang thai, và cô ấy sợ Hoàng không muốn ôm con nhỏ. Tôi bàng hoàng, vì Linh chưa từng đến Hoàng hay chuyện mang thai. Cuốn sổ tay ghi lại tâm sự của Linh: cô ấy mất con vì căng thẳng và công việc quá sức, Hoàng bỏ đi, và Linh tự mình không bao giờ nhắc lại quá khứ đó.
Cú twist bất ngờ khiến tôi đánh đập. Linh từng có một cuộc đời khác, một nỗi đau cô ấy cố gắng bảo vệ vững chắc mười ba năm hôn nhân. Tôi mang đến cuộc đối thoại cho Linh. Cô ấy tái mặt, ngồi xuống sofa, khóc lóc. “Nam, em xin lỗi. Em không muốn anh nghĩ em là người thất bại. Em giấu vì em muốn bắt đầu lại với anh, bằng một cách nào đó.” Tôi Im Lặng. Hóa ra, sự xa cách của Linh không chỉ vì áp lực công việc, mà còn vì cô ấy sợ mở lòng, sợ quá khứ làm tổn thương tôi. Tôi nhận ra, mình cũng có lỗi, vì chưa có đủ sức chiến đấu để hiểu cô ấy.
Đêm trước ngày ký đồng bán nhà, tôi và Linh ngồi lại bên băng ghế ngoài vườn, nơi chúng tôi từng trồng cây cùng nhau. Tôi nắm tay cô ấy, nói: “Linh, anh không hận em. Anh chỉ tiếc mình không nói chuyện sớm hơn.” Linh nhìn tôi, mắt ngấn lệ: “Nam, em cũng tiếc. Nếu mình hiểu nhau hơn, có lẽ mọi thứ đã khác.” Chúng tôi ôm nhau, không phải như vợ chồng, mà như hai người bạn từng yêu nhau sâu đậm. Tôi đề nghị: “Hay là mình thử lại? Không phải quay lại, mà là làm bạn, học cách hiểu nhau.” Linh gật đầu, cười.
Chúng tôi bán nhà, chia tiền, và mỗi người bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng thay vì cắt giảm, chúng tôi giữ liên lạc, mời mời nhau uống cà phê, kể chuyện công việc, cuộc sống. Linh bắt đầu làm tình nguyện, giúp những phụ nữ vượt qua mất mát. Tôi tham gia cùng cô ấy, như một bậc thầy thất bại trong những năm tháng vô tâm. Ngôi nhà cũ không còn, nhưng tình cảm giữa chúng tôi, dù không còn là tình yêu, đã trở thành một thứ sâu sắc hơn – sự hiểu biết và quan trọng.
Cuộc sống chung sau ly hôn từng là chuỗi ngày mộng kiệt cười, nhưng hóa ra, nó là cơ hội để chúng tôi đối mặt với quá khứ, chữa lành vết thương, và tìm lại ý nghĩa của tình người. Bí mật trong sổ sách không làm chúng tôi thất vọng, điều đó giúp chúng tôi học cách thứ hai và cho chính mình.