Tôi và Lan yêu nhau được hơn một năm. Mối tình không phải quá nồng nhiệt, nhưng cũng đủ để cả hai nghĩ đến chuyện cưới hỏi. Đúng lúc ấy, Lan bỗng thúc giục:
– “Anh ạ, mình cưới trong tháng 6 nhuận đi. Năm nay hiếm có tháng 6 nhuận, cưới vào sẽ nhân đôi may mắn.”
Lời đề nghị ấy khiến tôi bất ngờ. Tôi vốn định cuối năm mới bàn chuyện cưới xin, đợi sự nghiệp ổn định thêm. Nhưng Lan thì khác, cô ấy nằng nặc yêu cầu:
– “Không cưới tháng này, em sẽ không cưới nữa. Em đã xem thầy, đây là tháng tốt nhất.”
Bố mẹ tôi phản đối kịch liệt. Họ bảo “Tháng 6 nhuận không tốt, với lại gấp gáp thế này là sao?”. Nhưng Lan khóc lóc, nói nếu không cưới bây giờ, sau này sẽ ân hận. Cuối cùng, tôi đành nhượng bộ, cắn răng tổ chức đám cưới chớp nhoáng chỉ trong vòng một tháng chuẩn bị.
Về nhà chồng được một tháng, Lan bỗng cầm que thử thai đến trước mặt tôi, đôi mắt lấp lánh:
– “Anh… em có bầu rồi!”
Tôi chết lặng. Lần gần nhất chúng tôi gần gũi trước đám cưới là khoảng… chưa đầy 1 tháng. Tính ra, cái thai này hình như đến hơi sớm. Tôi bắt đầu có một nỗi hoài nghi ám ảnh: Liệu đứa bé này có phải con của tôi không?
Tôi để ý Lan hơn. Cô ấy thường xuyên giấu điện thoại, có những cuộc gọi lén lút ngoài ban công. Một lần, tôi thấy trên màn hình tin nhắn hiện tên “Minh – bạn cũ”. Khi tôi hỏi, Lan cười trừ:
– “Bạn học thôi, đừng ghen linh tinh.”
Nhưng trong lòng tôi, một cơn sóng ngầm dâng lên.
Rồi đêm đó xảy ra.
Tôi đi làm về muộn, trời đổ mưa. Vừa bước vào ngõ, tôi thấy một chiếc xe máy dựng trước cửa nhà – không phải xe người quen. Tôi rón rén bước vào, căn nhà im ắng lạ thường. Đèn phòng ngủ tắt, nhưng cửa không khóa.
Tôi khẽ đẩy cửa. Trong ánh sáng lờ mờ, một bóng đàn ông đang đứng sát Lan. Cô ấy bật khóc:
– “Anh Minh, em sợ lắm. Em không biết phải nói sao với chồng…”
Cả hai đều chưa nhận ra tôi đang đứng đó. Tôi nghe tiếng người đàn ông khẽ nói:
– “Cứ để anh lo. Đứa bé này… anh sẽ có trách nhiệm.”
Tôi như bị ai tát thẳng vào mặt. Trái tim đập dồn dập, lồng ngực tức nghẹn.
– “Hai người đang làm gì ở đây?” – Tôi bật đèn, giọng run lên.
Lan hoảng hốt lùi lại, còn Minh chết lặng. Họ không còn đường chối cãi. Lan quỳ xuống, nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào thú nhận:
– “Em xin lỗi… đứa bé… không phải của anh.”
Tôi đứng đó, cả thế giới sụp đổ trong một đêm mưa. Hóa ra, cái gấp gáp cưới xin trong tháng 6 nhuận, hóa ra, những giọt nước mắt đòi cưới bằng được – tất cả chỉ để che đậy một bí mật.
Và tôi nhận ra, đôi khi một đêm thôi cũng đủ thay đổi cả cuộc đời một người đàn ông.
Căn phòng nhỏ bỗng trở nên ngột ngạt đến mức tôi thở không nổi. Tiếng mưa đập mạnh vào mái tôn như đang phụ họa cho cơn giận đang bùng lên trong lồng ngực.
Lan vẫn quỳ, bàn tay run rẩy níu gấu quần tôi:
– “Anh… em xin anh cho em cơ hội… Chỉ là một lần lầm lỡ, em hứa sẽ cắt đứt với Minh, chỉ cần anh đừng bỏ em…”
Tôi nhìn xuống người phụ nữ mình từng nghĩ sẽ cùng mình đi hết cuộc đời, bỗng thấy một nỗi ghê tởm dâng lên.
– “Cơ hội? Cô lừa cả gia đình tôi, ép cưới trong tháng 6 nhuận, để che cái thai của người khác rồi giờ còn mở miệng xin cơ hội sao?”
Tôi quay sang phía Minh, người đàn ông kia cúi mặt không dám nhìn tôi, ấp úng:
– “Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không cố ý phá hoại…”
Lời xin lỗi nghe càng thêm chối tai. Tôi gằn từng chữ:
– “Xin lỗi? Hai người đã tính cả rồi. Cưới vội, đổ tội cho tôi, nghĩ tôi sẽ nuôi con của người khác sao?”
Tôi bước tới, giật mạnh chiếc vali từ tủ, ném xuống đất trước mặt Lan:
– “Dọn đồ. Đi. Ngay trong đêm nay.”
Lan bật khóc lớn hơn, ôm chặt lấy chân tôi:
– “Anh đừng làm vậy, hàng xóm sẽ biết, bố mẹ em sẽ xấu hổ. Xin anh… ít nhất đợi trời sáng…”
Tôi gạt phăng tay cô ấy, giọng lạnh như băng:
– “Tôi không thể chịu nổi một phút nào nữa. Cô ra khỏi nhà tôi ngay!”
Minh lóng ngóng đứng bên, rồi vội cúi xuống đỡ Lan dậy. Cô ấy khóc nấc, mắt đỏ hoe, vẫn ngoái lại nhìn tôi đầy van lơn. Nhưng tôi không lay động.
Tôi mở toang cửa giữa cơn mưa. Gió lạnh tạt vào, cuốn theo tiếng sấm rền. Tôi chỉ thẳng ra ngoài:
– “Cút. Cả hai người.”
Lan ôm chiếc vali, bước đi chậm chạp, nước mắt hòa lẫn nước mưa. Minh vội vàng đi sát bên, che ô cho cô ấy.
Cánh cửa khép lại. Trong căn nhà trống, tôi ngồi phịch xuống ghế, tay ôm đầu. Ngoài trời, bóng hai người họ khuất dần trong màn mưa đêm.
Tôi hiểu rằng, từ khoảnh khắc đó, hôn nhân của mình đã chấm hết – một cách tàn nhẫn và lạnh lùng.
Ask ChatGPT