Giỗ bố mẹ chồng, anh đưa cho tối 500k bảo làm 3 mâm cỗ mời khách, tôi vâng lời cầm tiền rồi nhanh nhảu đáp ‘quá dễ, từng này mua tôm hùm còn dư’. Hôm đó dậy từ sáng sớm đi chợ rồi một mình vào bếp quẩy hết món cỗ, khi bê mâm lên cả nhà nhìn vào đều ch//ế:t lặ-ng
Năm đầu tiên tôi về làm dâu, đúng ngay ngày giỗ bố chồng. Từ tối hôm trước, mẹ chồng đã gọi tôi lại, giọng vừa nghiêm vừa dò xét:
– Mai con lo đi chợ, nấu ba mâm cỗ mời khách. Đây, 500 nghìn, chắc đủ rồi.
Tôi đón lấy tờ tiền xanh lè, trong lòng thoáng ngạc nhiên. 500 nghìn mà bảo làm 3 mâm cỗ? Nhưng tôi không dám phản ứng, chỉ mỉm cười nhanh nhảu:
– Quá dễ mẹ ạ, từng này mua tôm hùm còn dư!
Cả nhà phá lên cười, chắc nghĩ tôi nói đùa. Nhưng thật ra trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ khác.
Từ ngày về làm dâu, tôi nghe không ít lời xì xào. Họ hàng lẫn hàng xóm cứ chép miệng: “Con dâu nhà này nhìn cũng được, mà không biết có biết làm giỗ, làm chạp không. Dâu xứ Bắc mà, chắc khéo tay nhỉ?”. Người thì bảo tôi “chắc chỉ biết ăn diện, chứ nấu nướng gì”. Câu nói ấy làm tôi nhiều đêm tức đến mất ngủ.
Nên sáng hôm sau, tôi dậy từ lúc gà gáy. Trong tay vỏn vẹn 500 nghìn, tôi hít một hơi dài rồi đi thẳng ra chợ đầu mối.
Người bán hàng quen thấy tôi hỏi mua gì, tôi chỉ cười:
– Cô bán cho cháu ít xương, ít rau, rồi cá tươi. Cháu làm giỗ.
Tôi đi chợ mà chẳng hề mặc cả, nhưng từng món đều cân nhắc kỹ. Gà luộc? Không đủ tiền. Tôm hùm? Đương nhiên là không. Thay vào đó, tôi chọn cá rô đồng béo múp, vài con mực ống tươi, thêm cân thịt ba chỉ. Vài bó rau rẻ tiền, nhưng tôi đã nghĩ sẵn món.
Tôi đi một vòng, hết 460 nghìn, còn lại 40 nghìn mua thêm hoa cúng và gói hương.
Về đến nhà, cả buổi sáng tôi ở lì trong bếp. Xương ninh thành nồi canh chua cá rô, thịt ba chỉ kho với trứng cút, mực làm gỏi và xào cần, rau biến tấu thành đủ món: luộc, xào, nộm. Đặc biệt, tôi dành nhiều thời gian làm thêm món chả cá cuốn lá lốt. Ngày xưa ở quê, đó là món bố tôi thích nhất.
Mẹ chồng đi ngang qua bếp vài lần, thấy tôi cặm cụi mà chẳng hé răng, chỉ nhìn lạ lùng.
Đến gần trưa, tôi bày biện ra mâm. Trên bàn hiện ra ba mâm cỗ đầy ắp: có canh, có mặn, có xào, có nguội. Dù chẳng có cao lương mỹ vị, nhưng mâm cỗ bày biện đâu ra đấy, màu sắc hài hòa, mùi thơm lan khắp gian nhà.
Tôi còn cẩn thận xếp hoa, rót rượu, thắp nén nhang trước bàn thờ.
Lúc bê mâm ra, tôi thấy rõ trong ánh mắt mọi người có gì đó thoáng… sững sờ. Họ ngạc nhiên không phải vì mâm cỗ quá sang trọng, mà vì chẳng ai nghĩ từ 500 nghìn lại có thể thành từng ấy món.
Ông chú họ chồng buột miệng:
– Ơ kìa, nhìn mâm cơm này ai bảo chỉ hết 500 nghìn? Đầy đặn quá, tưởng cả triệu bạc chứ.
Mẹ chồng tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng gắp thử miếng chả cá. Bà ăn, rồi đặt đũa xuống, giọng trầm trầm:
– Con học ai làm món này thế?
Tôi khựng lại giây lát. Thật tình tôi định trả lời “học trên mạng”, nhưng không hiểu sao, cổ họng nghèn nghẹn:
– Dạ… đây là món bố con thích. Ngày trước, giỗ ông, con cũng hay làm.
Không khí bàn ăn bỗng lặng xuống. Cả nhà đều quay nhìn tôi. Có lẽ chưa ai nghĩ đứa con dâu “mới về chưa ráo mồ hôi” lại có thể gói ghém nỗi nhớ cha đẻ vào mâm cỗ giỗ cha chồng.
Mẹ chồng tôi cúi mặt, hồi lâu mới khẽ bảo:
– Ăn đi. Mâm cỗ này… ngon hơn mẹ tưởng.
Đám giỗ hôm ấy trôi qua trong không khí khác hẳn. Họ hàng về còn xì xào:
– Con dâu út khéo tay quá, biết lo liệu, lại có tình.
Tôi chỉ cười, nhưng trong lòng dậy lên cảm xúc khó tả.
Đêm đó, khi dọn dẹp xong, tôi bước vào phòng. Trên bàn là tờ giấy gấp gọn. Tôi mở ra, thấy dòng chữ của mẹ chồng:
“500 nghìn không phải để thử khả năng nấu nướng. 500 nghìn để thử tấm lòng. Hôm nay con làm mẹ bất ngờ. Mong rằng từ nay, nhà này không chỉ có mâm cỗ đủ đầy, mà còn có tình nghĩa sum vầy.”
Tôi lặng người. Bất giác nhớ lại buổi tối hôm qua, khi cầm 500 nghìn, tôi đã tưởng mẹ chồng khó tính, muốn ép mình. Hóa ra, đó là cách bà thử, cũng là cách bà dạy.
Cầm tờ giấy trong tay, tôi mới hiểu: một nàng dâu không chỉ bước vào nhà chồng bằng mâm cỗ giỗ đầu tiên, mà bằng cả tình cảm gửi gắm vào từng món ăn.
Đến giờ, mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn rùng mình vì câu nói bồng bột “tôm hùm còn dư”. Hóa ra cái tôi cần chứng minh, không phải là mua được gì, mà là biết đặt tình thân lên trước mọi thứ.
Mâm cỗ từ 500 nghìn hôm ấy, chính là mâm cỗ kết nối tôi với gia đình chồng – và cũng là bước ngoặt để tôi thực sự trở thành một phần của mái nhà này.