×
×

Bữa cơm cữ đầu tiền từ viện về, mẹ chồng nấu ngay một nồi mì tôm, từ đó không hiểu sao, ngày nào cũng là mì tôm

Lan bước chân vào nhà với đứa con đỏ hỏn trên tay, cơ thể vẫn còn đau nhức sau ca sinh mổ. Không khí quen thuộc của ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội giờ đây dường như nặng nề hơn bao giờ hết. Chồng cô, Nam, cười rạng rỡ, ôm lấy vợ con, nhưng ánh mắt Lan lại hướng về bếp, nơi mẹ chồng – bà Hoa – đang tất bật với nồi nước sôi. “Về rồi hả con? Mẹ nấu mì tôm cho con ăn lót dạ đây. Ở cữ phải ăn đồ nhẹ nhàng, dễ tiêu,” bà Hoa nói, giọng đầy uy quyền, như thể đó là mệnh lệnh không thể bàn cãi.

Lan mỉm cười gượng gạo, cố che giấu sự mệt mỏi. Cô vừa trải qua những ngày dài ở viện, cơ thể cần dinh dưỡng để hồi phục và cho con bú. Nhưng bà Hoa đã quyết định hết thảy. Từ ngày đầu tiên, thực đơn chỉ xoay quanh mì tôm. Sáng: mì tôm với trứng lòng đào, bà bảo “bổ protein”. Trưa: mì tôm xào rau củ vụn, bà khăng khăng “dễ hấp thụ”. Tối: mì tôm luộc chấm nước mắm, bà cười hiền “tiện lợi, con cứ ăn đi cho khỏe”. Lan cố nuốt, dù dạ dày sôi sục phản đối, dù miệng đắng ngắt vị bột nêm nhân tạo. “Mẹ ơi, con thèm canh rau hay cháo gà gì đó,” Lan từng thử gợi ý, nhưng bà Hoa lắc đầu: “Ăn cái này tiện, bổ, lại dễ tiêu. Mẹ biết mà, con đừng lo.”

Mâu thuẫn bắt đầu âm ỉ. Bà Hoa là người phụ nữ truyền thống, từng một tay nuôi chồng con qua những năm tháng khó khăn. Bà tự hào về sự tiết kiệm và thực tế của mình, coi đó là đức tính cao quý. Với bà, mì tôm không chỉ là món ăn rẻ tiền mà còn là biểu tượng của sự chăm sóc thực tế, không màu mè. Nhưng với Lan, nó như một cực hình. Cô là cô giáo trẻ, quen với chế độ ăn cân bằng, giờ đây bị ép vào vòng lặp đơn điệu này. Mỗi bữa ăn, bà Hoa ngồi bên, quan sát từng thìa, như thể đang giám sát một đứa trẻ. “Ăn hết đi con, đừng để phí,” bà nhắc nhở, giọng đầy áp lực. Lan cảm thấy mình bị tước mất quyền quyết định, ngay cả với cơ thể mình.

Chồng Lan, Nam, là cầu nối mong manh giữa hai người phụ nữ. Anh là kỹ sư xây dựng, bận rộn với công trình, thường về muộn và mệt mỏi. Khi Lan thì thầm kể lể về nỗi khổ sở, anh chỉ cười xòa: “Mẹ làm vậy cũng vì thương em thôi. Bà lớn tuổi rồi, hay lo xa. Em chịu khó chút đi, rồi đâu vào đấy.” Nam không hiểu, hoặc cố tình không hiểu. Anh lớn lên dưới sự chăm sóc nghiêm khắc của mẹ, quen với việc bà quyết định mọi thứ trong nhà. Với anh, mì tôm chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để cãi vã. Nhưng với Lan, sự thờ ơ của chồng như dao cắt. “Anh không thấy em mệt sao? Cơ thể em cần dinh dưỡng cho con bú mà,” cô khóc. Nam vuốt ve: “Thì mẹ bảo bổ mà. Em đừng nghĩ nhiều, stress không tốt đâu.”

Điều kinh khủng nhất đến vào những đêm khuya, khi Lan cho con bú. Đứa bé quấy khóc, ngậm lấy bầu sữa mẹ, nhưng Lan chợt ngửi thấy mùi mì tôm thoang thoảng. Không phải mùi từ bếp, mà từ chính sữa của cô. Mùi bột nêm, mùi gia vị nhân tạo ám vào từng giọt sữa, từng hơi thở. Nó khiến lòng Lan đau như cắt. “Sao có thể thế này? Mình đang đầu độc con sao?” Cô hoảng loạn nghĩ. Mùi ấy theo đuổi cô trong giấc mơ, biến thành cơn ác mộng nơi con trai cô khóc ré vì sữa độc. Lan cố gắng thay đổi: lén mua trái cây, sữa tươi, nhưng bà Hoa phát hiện và tịch thu. “Ăn linh tinh làm gì? Mẹ nấu rồi, con cứ ăn đi.” Mâu thuẫn leo thang. Lan bắt đầu cãi lại, giọng run run: “Mẹ, con không chịu nổi nữa. Con cần ăn đa dạng để có sữa tốt cho cháu.” Bà Hoa cau mày: “Con nói gì lạ vậy? Mẹ làm vì tốt cho con thôi. Thời mẹ ở cữ, có gì ăn nấy, khỏe re.”

Nam kẹt giữa hai bên. Anh cố hòa giải, nhưng thường nghiêng về mẹ. “Em đừng làm bà buồn. Bà hy sinh nhiều lắm.” Lan cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà mình. Mâu thuẫn không chỉ là thực đơn, mà là cuộc chiến quyền lực: bà Hoa muốn khẳng định vị thế người mẹ chồng, Nam muốn giữ hòa khí gia đình, còn Lan đấu tranh cho sức khỏe và quyền lợi của mình. Cô bắt đầu ghi nhật ký, viết về nỗi đau, về mùi mì tôm ám ảnh, hy vọng một ngày chồng đọc được.

Rồi twist bất ngờ đến vào một buổi tối mưa tầm tã. Lan thức giấc vì tiếng động lạ từ bếp. Cô lén xuống, thấy bà Hoa ngồi một mình, tay cầm gói mì tôm, nhưng không nấu. Bà đang… nghiền nát sợi mì, trộn với thứ bột trắng gì đó từ lọ nhỏ giấu trong tủ. Tim Lan đập thình thịch. “Bà đang làm gì vậy? Đang đầu độc mình sao?” Cô nghĩ, nhớ đến mùi lạ trong sữa. Sáng hôm sau, Lan lén lấy mẫu bột gửi xét nghiệm ở phòng lab gần nhà, nhờ bạn thân giúp. Kết quả về: bột trắng là… thuốc bổ từ thảo dược quê, chiết xuất từ lá cây giúp tăng sữa mẹ, nhưng có mùi giống hệt bột nêm mì tôm!

Lan đối chất với bà Hoa. Bà cúi đầu, nước mắt lăn dài: “Mẹ… mẹ xin lỗi con. Thời mẹ sinh anh Nam, mẹ thiếu sữa, con khóc suốt. Mẹ tìm được bài thuốc dân gian này, nhưng mùi nó lạ, sợ con chê nên mẹ giấu vào mì tôm. Mẹ nghĩ ăn mì tiện, lại che giấu được. Mẹ không muốn con khổ như mẹ.” Hóa ra, bà Hoa không phải độc đoán vì quyền lực, mà vì nỗi sợ hãi từ quá khứ. Bà đã tự ép mình ăn mì tôm để tiết kiệm, dành tiền mua thảo dược đắt đỏ. Nhưng cách bà làm, giấu giếm và áp đặt, đã gây hiểu lầm lớn.

Nam sốc nặng khi biết sự thật. Anh ôm vợ khóc: “Anh xin lỗi em. Anh không biết mẹ giấu như vậy. Anh cứ nghĩ mẹ thương em theo cách của bà.” Mâu thuẫn tan biến, thay vào đó là sự thấu hiểu. Lan tha thứ, nhưng cô quyết định từ nay, thực đơn do cô chọn, với sự hỗ trợ của cả nhà. Mùi mì tôm không còn ám ảnh, mà trở thành bài học về giao tiếp và lòng thương yêu vụng về.

Từ đó, ngôi nhà ấm áp hơn. Bà Hoa học cách lắng nghe, Nam học cách đứng về vợ, và Lan học cách mạnh mẽ lên tiếng. Cuộc sống ở cữ không còn là địa ngục, mà là hành trình gắn kết gia đình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News