Hôm ấy trời mưa, mưa dai dẳng như thể cả thành phố bị nhốt trong một tấm rèm ướt lạnh. Tôi đang ngồi kiểm tra lại sổ chi tiêu thì điện thoại reo. Số gọi đến là của mẹ ruột tôi ở quê. Giọng bà phấn khởi:
— Mai mẹ gửi xe khách lên cho con con gà ri ngon lắm, để mang sang biếu mẹ chồng. Gà nhà nuôi, thơm khỏi chê!
Tôi mỉm cười. Gần đây tôi muốn lấy lòng mẹ chồng vì… một chuyện chẳng lấy gì làm hay ho: tôi đã nhầm lẫn chuyển khoản tiền góp sinh hoạt hàng tháng từ 10 triệu thành… 100 triệu.
Chuyện xảy ra cách đây một tuần. Mỗi tháng, tôi đều gửi mẹ chồng 10 triệu để phụ chi tiêu trong nhà. Lần này, lúc chuyển khoản qua ứng dụng ngân hàng, có lẽ do mải nghe điện thoại của khách hàng, tôi thêm nhầm một con số “0”. Số tiền hiển thị trên màn hình là 100.000.000 đồng, nhưng tôi không nhận ra.
Tận hai ngày sau, khi kiểm tra tài khoản và thấy hụt một khoản lớn, tôi mới giật mình. Tôi nhắn tin cho mẹ chồng, chỉ nhận lại một icon “đã xem”. Không một lời trả lại, cũng không nhắc gì đến chuyện tiền bạc.
Tôi không dám nói thẳng. Mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu vốn đã lạnh nhạt, tôi sợ làm lớn chuyện. Nên mới nghĩ đến việc nhân dịp mang quà quê sang, sẽ khéo léo ngỏ ý xin lại số tiền thừa.
Hôm sau, xe khách đến, tôi ra bến lấy thùng giấy mẹ gửi. Bên trong, con gà trống đã được làm sẵn, lông vàng óng, da săn chắc. Tôi nghĩ bụng: “Gà ri quê mình, mẹ chồng ăn chắc sẽ thích”.
Đến nhà mẹ chồng, tôi cười tươi:
— Mẹ ơi, mẹ con gửi lên con gà ri ngon lắm, con mang sang biếu mẹ.
Bà liếc nhìn con gà một cái, môi hơi cong:
— Ừ, để đấy.
Không khí trong phòng khách hơi nặng. Tôi pha trà, chờ thời điểm thích hợp.
Sau vài câu chuyện vu vơ, tôi nói nhỏ:
— À… tháng này con chuyển nhầm cho mẹ 100 triệu, thay vì 10 triệu. Mẹ xem… trả lại giúp con phần thừa nhé.
Bà đặt chén trà xuống bàn, không nhìn tôi:
— Tiền gì cơ? Mẹ không nhớ. Con bảo chuyển nhầm thì đưa sao kê đây.
Tôi lấy điện thoại, mở lịch sử giao dịch. Bà xem rất lâu, gương mặt vẫn vô cảm:
— Ừ, đúng là con gửi 100 triệu. Nhưng mẹ tưởng là con biếu, mẹ tiêu rồi.
Tôi sững sờ. Tiêu rồi? Trong một tuần?
Chưa kịp phản ứng thì có tiếng gõ cửa. Hai người mặc sắc phục công an bước vào.
— Chị là Nguyễn Thu Hà? — Một cán bộ hỏi.
— Vâng, là tôi. Có chuyện gì ạ?
— Mời chị về phường làm việc. Liên quan đến việc chị vận chuyển, tặng biếu một loài động vật thuộc danh mục nguy cấp, quý hiếm.
Tôi như chết đứng. Họ chỉ vào con gà tôi mang đến:
— Đây không phải gà ri. Đây là gà lôi trắng, thuộc nhóm IB, cấm săn bắt, nuôi nhốt, buôn bán.
Tôi ú ớ giải thích:
— Không… đây là gà mẹ tôi nuôi ở quê… chắc chắn là gà ri!
Mẹ chồng tôi đứng bên, giọng đều đều:
— Tôi thấy con dâu mang sang nên báo công an ngay. Pháp luật phải được tôn trọng.
Tôi nhìn bà, tim nghẹn lại. Trong đầu thoáng qua ý nghĩ: phải chăng đây là cách bà trả lời cho chuyện 100 triệu kia?
Tại phường, tôi phải khai lại toàn bộ quá trình nhận gà. Họ hỏi:
— Mẹ chị nuôi bao nhiêu con? Có giấy tờ nguồn gốc? Ai làm thịt con gà?
Tôi lắp bắp. Quê tôi nuôi gà thả vườn, ai đời có giấy tờ. Nhưng trong lúc căng thẳng, tôi chợt nhớ: gà này mẹ tôi bảo là của ông Tám hàng xóm tặng.
Tôi gọi ngay cho mẹ, nhưng bà chỉ nói:
— Mẹ… cũng không biết. Ông Tám bảo gà ri, mẹ tin nên gửi cho con.
Tình thế càng rối. Nếu đây là gà lôi trắng thật, tôi có thể bị xử lý hình sự. Tôi thấy mình từ người đi đòi tiền, thành kẻ bị điều tra.
Khi cán bộ đang lập biên bản, điện thoại một người đổ chuông. Anh ta nghe máy rồi quay sang tôi:
— Có người nhận là chủ của con gà, muốn gặp chị.
Tôi đồng ý. Một lúc sau, một người đàn ông tầm 60, dáng gầy, mắt sáng bước vào. Ông nhìn con gà trên bàn, thở dài:
— Đúng là của tôi. Đây là gà lai tôi nghiên cứu nuôi thử nghiệm. Không phải gà lôi trắng thuần chủng. Nhưng hình thức giống nên dễ nhầm.
Tôi thở phào. Cán bộ xác nhận con gà không thuộc danh mục cấm, lập biên bản trả lại. Trước khi đi, ông lão ghé tai tôi:
— Con gà này… mẹ chồng cô nhờ tôi đưa cho mẹ cô. Bảo nói là gà ri.
Tôi sững sờ.
Tối hôm đó, tôi về nhà, gọi ngay cho mẹ ruột. Bà ngập ngừng:
— Ừ… mẹ chồng con gọi cho mẹ, bảo sẽ gửi cho con một con gà “đặc biệt” để làm quà. Mẹ nghĩ là chuyện bình thường nên nhận hộ. Ai dè…
Tôi hiểu tất cả. Mẹ chồng tôi đã cố tình tạo ra tình huống này: con gà giống loài cấm, rồi chính bà báo công an, để tôi bị mất mặt, sợ hãi… và không dám nhắc lại chuyện 100 triệu nữa.
Nhưng bà không ngờ, cán bộ công an có người quen với ông lão chủ gà, mọi chuyện nhanh chóng sáng tỏ. Tôi quyết định im lặng, không nói gì với bà. Thay vào đó, tôi soạn một bức thư, kèm bản sao kê, gửi cho họ hàng bên chồng trong nhóm chat gia đình:
“Mẹ đã nhận nhầm của con 90 triệu. Con tin mẹ sẽ sớm trả lại, vì chúng ta đều tôn trọng lẽ phải.”
Tin nhắn gửi đi, chỉ 5 phút sau, bà gọi điện, giọng run run:
— Sang đây lấy tiền. Đừng làm ầm ĩ nữa.
Tôi cầm lại 90 triệu, bỏ vào ví, cảm thấy nhẹ nhõm. Con gà tưởng chỉ là quà quê, lại trở thành mồi lửa cho một cuộc đấu trí ngầm.
Và tôi nhận ra, trong nhà chồng, tiền bạc và tình cảm không phải lúc nào cũng song hành. Có khi, muốn giữ được cả hai, bạn phải biết im lặng… cho đến khi nói ra là đòn kết thúc.