Sau kỳ thi giữa học kỳ, tôi, một giáo viên trung học, mang xấp bài thi về nhà để kiểm tra. Theo quy định, học sinh phải đưa bài thi về cho phụ huynh ký xác nhận trước khi nộp lại. Tối hôm đó, tôi ngồi ở bàn ăn, tỉ mỉ kiểm tra từng bài một. Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến khi tôi lật đến bài thi của Nam, một học sinh trong lớp tôi chủ nhiệm.
Khi nhìn vào phần chữ ký phụ huynh, tim tôi như ngừng đập. Chữ ký đó… quá quen thuộc. Nét chữ nghiêng nhẹ, cách viết chữ “T” với một đường gạch ngang đầy phong cách, và cái móc đặc trưng ở cuối chữ “g”. Đó chính là chữ ký của chồng tôi, Tuấn. Tôi sững sờ, tay run run cầm tờ giấy. Không thể nhầm được, tôi đã nhìn thấy chữ ký này hàng trăm lần trên các hóa đơn, hợp đồng, và cả những tấm thiệp anh viết cho tôi.
Nhưng làm sao có thể? Chúng tôi đã kết hôn được năm năm, và tôi chắc chắn mình không có con. Nam cũng không phải họ hàng hay người thân của chúng tôi. Tôi cố nhớ lại: Nam là một cậu bé trầm tính, học lực trung bình, ít nói về gia đình. Tôi chưa từng gặp phụ huynh của cậu ấy trong các buổi họp, vì mẹ Nam luôn nói bà bận công việc và chỉ gửi email liên lạc.
Cơn tò mò xen lẫn hoang mang khiến tôi không thể ngồi yên. Tôi gọi điện cho Tuấn, lúc này đang ở công ty làm việc muộn. “Anh, em vừa thấy chữ ký của anh trên bài thi của một học sinh. Chuyện này là sao?” Giọng tôi run run, cố giữ bình tĩnh. Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi Tuấn cười nhẹ: “Em nhầm rồi, làm sao có chuyện đó được? Chắc chỉ là giống thôi. Để anh về nhà xem nhé.”
Nhưng tôi không thể chờ. Tôi quyết định đến nhà Nam ngay tối hôm đó. Khi gõ cửa, một người phụ nữ trung niên ra mở, khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt sắc sảo. “Cô là cô giáo của Nam? Mời vào,” bà nói, giọng hơi căng thẳng. Tôi đi thẳng vào vấn đề, đưa bài thi ra và hỏi về chữ ký. Bà nhìn tờ giấy, rồi nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn. “Đây… đây là chữ ký của chồng tôi,” bà nói, giọng lí nhí.
Tôi sững sờ. “Chồng chị? Nhưng đây là chữ ký của chồng tôi!” Tôi lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh chụp hợp đồng có chữ ký của Tuấn. Người phụ nữ nhìn vào, mặt tái nhợt. “Không thể nào… Đây là chữ ký của anh Hùng, chồng tôi. Anh ấy mất cách đây ba năm rồi.”
Cả hai chúng tôi đều lặng đi. Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Tôi hỏi thêm vài câu, và người phụ nữ kể rằng chồng bà, Hùng, từng là một kỹ sư, qua đời trong một tai nạn xe hơi. Bà đưa tôi xem một bức ảnh gia đình. Trong ảnh, người đàn ông có nụ cười ấm áp, nhưng khuôn mặt… giống hệt Tuấn. Tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng. Làm sao có thể? Chồng tôi vẫn còn sống, đang làm việc ở công ty cách đây vài tiếng!
Khi tôi trở về nhà, Tuấn đã ở đó, ngồi trên sofa với vẻ mặt bình thản. Tôi kể lại mọi chuyện, giọng gần như hét lên. Anh nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, rồi chậm rãi nói: “Em à, có những chuyện anh chưa kể với em. Anh không phải là Tuấn… hay đúng hơn, anh không chỉ là Tuấn.”
Tuấn tiết lộ rằng anh thực chất là một cặp sinh đôi. Anh trai của anh, Hùng, đã qua đời ba năm trước, và Tuấn đã âm thầm liên lạc với gia đình Hùng để hỗ trợ họ, bao gồm việc ký tên trên bài thi của Nam như một cách để thay anh trai mình chăm sóc gia đình. Nhưng điều khiến tôi rùng mình hơn cả là khi Tuấn nói thêm: “Hôm qua, khi ký bài thi, anh cảm thấy như có ai đó đứng sau lưng, thì thầm tên anh. Và anh biết, đó là Hùng.”