Bố chồng vốn hiền lành, cả đời ít khi nói nhiều, nhưng dạo gần đây ông bỗng lạ lắm, thường hay lén lút tìm cách dúi quà cho tôi. Ban đầu chỉ là mấy túi trái cây, hộp sữa, tôi nghĩ ông thương con dâu ở nhà chăm con vất vả nên không để tâm.
Hôm ấy ông vừa đi làm về, tôi đang bế con ngoài sân thì thấy ông liếc ngang liếc dọc, rồi đi theo tôi lên tận cửa phòng ngủ. Ông run run dúi vào tay tôi một gói giấy nhỏ, ghé sát thì thầm:
– “Mau cất đi, đừng để ai thấy…”
Tôi thoáng bối rối, sợ chồng về sẽ gặng hỏi, nên vừa khép cửa là mở ra ngay. Thế nhưng vừa nhìn thấy, tôi choáng váng đến mức tay run bần bật, ngực nghẹn cứng.
Bên trong không phải vàng bạc hay tiền nong, mà lại là… một chiếc s./à l-ỏ/n rách được gói kỹ càng, kèm theo mẩu giấy run rẩy chỉ vỏn vẹn 4 chữ:
“Điế;;ng người nhà”.
Toàn thân tôi lạnh toát. Hàng loạt câu hỏi xộc đến:
– Tại sao bố chồng lại đưa cho tôi thứ này?
– Ai là “người nhà”?
– Ông đang muốn cảnh báo tôi điều gì, hay đây là bằng chứng ông vô tình giữ được?
Tiếng động ngoài phòng vang lên, tim tôi đập thình thịch. Tôi vội nhét gói giấy xuống đáy tủ. Nhưng từ giây phút ấy, trong đầu tôi chỉ còn duy nhất một cảm giác: trong căn nhà này đang ẩn giấu một sự thật khủng khiếp… và người có liên quan không chỉ là bố chồng.