Cả nhà chồng tưởng tôi m/ất việc nên é/p chồng l/y hô/n – tôi im lặng ký đơn, nhưng một tháng sau, nhà chồng phải tới tận nhà x//in t//ha…
Tôi kết hôn với Tuấn sau gần ba năm yêu nhau. Anh là người đàn ông hiền lành, ít nói, sống rất có trách nhiệm. Thời điểm cưới, tôi đang là nhân viên kinh doanh cho một công ty nước ngoài, còn Tuấn làm kỹ sư xây dựng. Cả hai chúng tôi đều có thu nhập ổn định, đủ để thuê một căn hộ nhỏ và sống thoải mái, không phụ thuộc ai.
Thế nhưng sau khi cưới, mẹ chồng tôi nhất quyết đòi chúng tôi phải về sống chung “cho tiện chăm sóc”. Tôi không muốn, nhưng Tuấn nói:
– Mẹ chỉ có một mình, bà cũng lớn tuổi rồi. Về đó ở thời gian rồi mình lại tính tiếp.
Tôi nghe theo. Nhưng về sống chung mới thấy, chuyện gì cũng không như mình tưởng.
Mẹ chồng là người truyền thống, cực kỳ coi trọng “vai vế trong nhà”. Làm dâu không chỉ là nấu ăn, giặt giũ, mà còn phải biết “nhìn sắc mặt mà sống”. Tôi đi làm về mệt mỏi, chỉ muốn được nghỉ ngơi một chút, cũng bị xem là “lười nhác”, “không biết lo cho gia đình”.
Dù vậy, tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn, một phần vì thương chồng, một phần vì không muốn gia đình xào xáo. Cho đến cái ngày công ty tôi cắt giảm nhân sự sau một đợt tái cấu trúc. Tôi nằm trong danh sách nghỉ việc.
Tôi không hoảng loạn. Với kinh nghiệm và kỹ năng sẵn có, tôi tin mình sẽ tìm được chỗ mới. Nhưng tôi giấu cả nhà chồng vì không muốn họ lo nghĩ.
Không ngờ, tin tức vẫn đến tai mẹ chồng. Bà gọi tôi vào phòng, nói thẳng:
– Cô mất việc mà không nói, định để con trai tôi nuôi cô đến bao giờ?
Tôi còn chưa kịp giải thích, thì chú út – em chồng – cũng góp lời:
– Cả nhà lo làm, chỉ có chị ở nhà ăn không ngồi rồi. Thế này thì chỉ tổ làm gánh nặng cho anh Tuấn thôi!
Tôi ngẩn người. Tôi chưa từng xin ai một đồng, vẫn lo mọi chi tiêu cá nhân bằng số tiền tiết kiệm của mình. Vậy mà… chỉ vì mất việc tạm thời, tôi đã trở thành “gánh nặng”?
Tối đó, Tuấn ngồi bên tôi, không nhìn thẳng, nói:
– Mẹ nói đúng, em không có việc, ở nhà cũng khó xử. Hay là… mình tạm thời ly hôn, để em đỡ bị áp lực. Khi nào mọi thứ ổn, mình lại tính tiếp.
Tôi cười nhạt. Hóa ra, anh chọn cách “nhẹ gánh” là bỏ tôi.
Tôi không khóc, không van xin. Tôi chỉ im lặng ký đơn, dọn ra khỏi nhà chồng sau ba ngày. Không ai tiễn, không ai hỏi han. Tôi đi như một người không còn liên quan.
Một tháng sau, tôi nhận việc tại một công ty công nghệ lớn, vị trí cao hơn trước, lương gần gấp đôi. Tôi thuê một căn hộ nhỏ gần công ty, sống nhẹ nhàng, yên ổn. Thỉnh thoảng có người nhắn tin hỏi han, tôi đều trả lời đơn giản, không oán trách.
Rồi một chiều cuối tuần, có tiếng chuông cửa dồn dập. Tôi mở cửa – trước mặt là mẹ chồng, chú út và… Tuấn. Họ nhìn tôi với ánh mắt không còn như trước.
Mẹ chồng lên tiếng trước:
– Mẹ… xin lỗi con. Lúc đó mẹ nóng nảy quá. Giờ biết con làm chức lớn, có người kể mẹ nghe… mẹ thấy xấu hổ lắm.
Tôi không nói gì. Chú út lí nhí:
– Hồi đó em nặng lời. Giờ nhìn lại, mới thấy chị là người có năng lực, chỉ là thời điểm chưa thuận.
Tuấn im lặng, ánh mắt đầy hối hận. Một lúc sau anh mới nói:
– Anh sai. Đáng lẽ phải tin em, cùng em vượt qua. Nhưng lúc đó anh yếu đuối, không đủ bản lĩnh…
Tôi nhìn từng người, lòng không còn giận, chỉ thấy tiếc. Tiếc cho một gia đình không đủ bao dung, tiếc cho một người đàn ông chọn cách buông tay thay vì nắm chặt.
Tôi mời họ vào nhà, rót nước, mỉm cười nói nhẹ:
– Mọi chuyện đã qua rồi. Giờ em chỉ mong mỗi người đều sống vui vẻ, không ai phải bận lòng vì chuyện cũ.
Mẹ chồng nắm tay tôi:
– Con có thể… quay về không?
Tôi lắc đầu:
– Con vẫn nhớ nhà, nhớ mọi người. Nhưng con không còn chỗ trong ngôi nhà ấy nữa. Mỗi người có một con đường, và con tin mình đang đi đúng đường của mình.
Họ rời đi trong im lặng. Cánh cửa khép lại, tôi đứng tựa vào tường, nước mắt lặng rơi – không phải vì đau khổ, mà vì cuối cùng tôi cũng chọn được chính mình.