×
×

Ngày chồng mang “người t-h-ứ b-a” b;/ị l;i;e;t về, tôi muốn l;/y h/ô/n ngay lập tức – nhưng chỉ một hành động của mẹ chồng khiến tôi ở lại và kh;/ó/c ngh/ẹ/n

Lan đứng trong bếp, tay băm rau củ, nhưng tâm trí cô như lạc đâu đó. Tiếng dao chạm vào thớt vang lên đều đặn, nhưng mỗi nhát cắt lại như một nhát dao cứa vào lòng cô. Căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, nơi cô và chồng – Minh – đã xây dựng tổ ấm suốt ba năm qua, giờ đây bỗng trở nên ngột ngạt. Minh, người đàn ông cô từng yêu say đắm, người luôn dịu dàng và chu đáo, giờ đây dường như đang giấu cô điều gì đó. Đã mấy tháng nay, anh thường xuyên vắng nhà, viện cớ công việc bận rộn, nhưng ánh mắt lảng tránh và những tin nhắn vội vàng xóa đi khiến Lan không thể không nghi ngờ.

Hôm ấy, một buổi chiều mưa lất phất, Minh trở về nhà với vẻ mặt căng thẳng. Theo sau anh là một người phụ nữ ngồi trên xe lăn Huber, đôi chân bất động, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn giữ được vẻ dịu dàng. Lan sững người khi nhìn thấy cô ấy. Người phụ nữ trẻ, có lẽ chỉ ngoài ba mươi, đôi mắt to tròn nhưng ánh lên vẻ u buồn. Minh đẩy chiếc xe lăn vào phòng khách, nhẹ nhàng đỡ cô ngồi lên ghế sofa. Anh quay sang Lan, giọng trầm: “Lan, đây là Hương. Cô ấy… sẽ ở với chúng ta một thời gian.”

Lan cảm thấy máu nóng dồn lên mặt. “Ở với chúng ta? Anh nói gì vậy, Minh?” Giọng cô run lên, không tin vào tai mình. Minh thở dài, kéo cô ra một góc phòng, cố gắng giải thích. Anh kể rằng Hương là em họ của một người bạn thân, bị tai nạn giao thông cách đây hai năm, dẫn đến liệt nửa người. Gia đình Hương không còn ai, và Minh, vì tình nghĩa với người bạn đã qua đời, quyết định đưa cô về chăm sóc. “Anh không thể bỏ mặc cô ấy, Lan. Cô ấy không còn ai cả,” Minh nói, ánh mắt cầu xin sự thấu hiểu.

Nhưng Lan không thể chấp nhận. Cô nhìn Hương, người đang cúi đầu lặng lẽ trên ghế, rồi quay lại nhìn Minh. “Anh muốn tôi sống chung với một người phụ nữ khác trong nhà mình? Anh có nghĩ đến cảm giác của tôi không?” Cô hét lên, nước mắt chực trào. Minh cố gắng ôm lấy cô, nhưng Lan đẩy anh ra, chạy thẳng lên phòng ngủ, đóng sầm cửa lại. Trong đầu cô, chỉ có một ý nghĩ duy nhất: ly hôn. Cô không thể chịu đựng được sự phản bội này, dù Minh thề thốt rằng Hương chỉ là người cần giúp đỡ.

Đêm đó, Lan nằm trằn trọc, không ngủ được. Cô nghĩ đến ba năm hôn nhân, những ngày tháng hạnh phúc bên Minh, và cả những giấc mơ về một gia đình trọn vẹn. Nhưng giờ đây, tất cả dường như sụp đổ. Sáng hôm sau, cô quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với Minh và yêu cầu anh đưa Hương đi nơi khác. Nếu không, cô sẽ rời đi.

Tuy nhiên, trước khi Lan kịp mở lời, mẹ chồng cô, bà Hoa, bất ngờ đến thăm. Bà Hoa là một người phụ nữ nghiêm khắc nhưng công bằng, luôn yêu thương Lan như con ruột. Khi nghe Lan kể lại mọi chuyện, bà Hoa im lặng hồi lâu, rồi nắm tay cô, giọng trầm tĩnh: “Lan, mẹ hiểu con đang tổn thương. Nhưng con hãy nghe mẹ kể một câu chuyện, rồi hãy quyết định.”

Bà Hoa bắt đầu kể về quá khứ của Minh. Khi còn nhỏ, Minh từng mất đi người chị gái mà anh yêu quý trong một vụ tai nạn. Anh đã tự trách mình vì không thể bảo vệ chị, và nỗi đau ấy đã theo anh suốt cuộc đời. “Hương là em họ của người bạn đã cứu Minh trong vụ tai nạn đó,” bà Hoa nói. “Người bạn ấy đã hy sinh để đẩy Minh ra khỏi chiếc xe tải đang lao tới. Minh mang ơn cậu ấy, và Hương là người thân duy nhất còn lại của cậu ta. Minh cảm thấy có trách nhiệm phải chăm sóc cô ấy, như một cách trả nợ ân tình.”

Lan lặng người, nhưng vẫn chưa thể nguôi giận. Cô hỏi: “Nhưng tại sao anh ấy không nói rõ với con từ đầu? Tại sao lại giấu giếm?” Bà Hoa thở dài: “Minh sợ con không hiểu. Nó sợ mất con. Nhưng mẹ tin rằng, nếu con cho nó cơ hội, con sẽ thấy tấm lòng của nó.”

Cao trào của câu chuyện đến vào buổi tối hôm ấy. Lan, vẫn còn giằng xé, quyết định sẽ nói chuyện với Minh một lần cuối trước khi đưa ra quyết định. Nhưng khi bước xuống phòng khách, cô chứng kiến một cảnh tượng khiến trái tim cô như ngừng đập. Bà Hoa, người mẹ chồng vốn luôn mạnh mẽ, đang ngồi bên Hương, cầm tay cô gái trẻ và khóc. Hương, với giọng nói yếu ớt, đang kể về những ngày tháng cô sống trong cô đơn, không ai chăm sóc, và cách Minh đã xuất hiện như một ân nhân, mang cô ra khỏi viện dưỡng lão tồi tàn. Bà Hoa ôm lấy Hương, thì thầm: “Con không cô đơn nữa. Cô ở đây, Minh ở đây, và cả Lan nữa. Chúng ta là gia đình.”

Hành động của bà Hoa – một người phụ nữ kiên cường, chưa từng để lộ cảm xúc yếu đuối trước mặt Lan – khiến cô nghẹn ngào. Bà Hoa không chỉ chấp nhận Hương mà còn dang rộng vòng tay, coi cô như con gái. Lan đứng đó, nước mắt lăn dài. Cô nhận ra rằng, nếu bà Hoa có thể mở lòng như vậy, thì cô, với tư cách là vợ Minh, cũng có thể học cách yêu thương và chia sẻ.

Cú twist bất ngờ đến khi Hương, với đôi mắt ngấn lệ, nắm lấy tay Lan và nói: “Chị Lan, em không muốn phá hoại hạnh phúc của chị. Nếu chị không muốn, em sẽ đi. Em chỉ mong được sống như một con người, dù chỉ một thời gian ngắn.” Lời nói ấy như một nhát dao xuyên qua trái tim Lan. Cô nhận ra Hương không phải “người thứ ba” như cô nghĩ, mà là một cô gái bất hạnh, chỉ mong có một mái ấm để nương tựa.

Lan quỳ xuống trước Hương, nắm lấy tay cô, giọng run rẩy: “Em không đi đâu cả. Chị xin lỗi… Chị đã hiểu lầm.” Cô quay sang Minh, ôm chầm lấy anh, khóc nức nở. Minh cũng khóc, siết chặt vợ trong vòng tay, thì thầm: “Cảm ơn em, Lan. Anh hứa sẽ không để em phải đau lòng nữa.”

Từ đó, ngôi nhà nhỏ trở thành mái ấm của bốn con người. Lan và Hương dần trở nên thân thiết như chị em. Lan học cách chăm sóc Hương, giúp cô tập vật lý trị liệu, và cùng Minh xây dựng những giấc mơ mới. Bà Hoa, với trái tim rộng lớn, trở thành chỗ dựa tinh thần cho cả gia đình. Dù cuộc sống không hề dễ dàng, nhưng tình yêu và sự thấu hiểu đã gắn kết họ, vượt qua mọi thử thách.

Câu chuyện khép lại vào một buổi tối, khi cả gia đình quây quần bên mâm cơm. Hương, lần đầu tiên sau nhiều tháng, mỉm cười rạng rỡ khi kể một câu chuyện vui. Lan nhìn Minh, ánh mắt tràn đầy yêu thương, và nhận ra rằng quyết định ở lại là điều đúng đắn nhất cô từng làm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News