×
×

Thấy vợ mặc đồ c/ũ đi tiệc, chồng n//ém 400k và bắ///t thay váy – nào ngờ 30 phút sau khiến cả công ty câ/m ní/n…

Thấy vợ mặc đồ c/ũ đi tiệc, chồng n//ém 400k và bắ///t thay váy – nào ngờ 30 phút sau khiến cả công ty câ/m ní/n…

Tôi tên Lan, 33 tuổi, nhân viên hành chính một công ty thương mại. Chồng tôi – anh Quân – làm trưởng phòng kỹ thuật ở một chi nhánh khác. Lương anh gấp đôi tôi, lại có tiếng là “giỏi giang” trong mắt bạn bè đồng nghiệp. Còn tôi, vẫn hay bị gọi là “vợ của anh Quân”, như thể đó là cái mác đáng tự hào nhất đời mình.

Tôi sống đơn giản, không se sua váy vóc, không son phấn cầu kỳ. Quần áo của tôi phần lớn đều là đồ thanh lý hoặc được tặng lại. Với tôi, miễn sạch sẽ, chỉnh tề là được. Nhưng với anh Quân thì khác. Anh luôn muốn vợ mình phải “tươm tất” khi ra ngoài, không phải vì tự hào, mà là vì… sĩ diện.

Buổi tiệc kỷ niệm thành lập công ty năm đó được tổ chức long trọng tại một nhà hàng 5 sao. Tôi – là vợ của trưởng phòng – đương nhiên có tên trong danh sách khách mời. Tôi chọn một chiếc váy tím đơn giản đã mặc vài lần, lành lặn, không nhàu nát, với tôi là ổn. Nhưng khi vừa bước ra khỏi phòng, anh Quân liếc nhìn tôi từ đầu tới chân, rồi nhăn mặt.

– Em định mặc cái váy này á? Mặc mấy lần rồi còn gì? Có biết hôm nay bao nhiêu người sẽ có mặt không?

Tôi hơi ngượng, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:

– Em thấy nó vẫn đẹp, hơn nữa mình đi tiệc công ty, đâu cần quá lộng lẫy…

Không đợi tôi nói hết câu, anh rút trong ví ra 400 nghìn, ném lên bàn.

– Cầm lấy, xuống chợ gần nhà kiếm cái váy mới mà mặc. Ít nhất cũng đừng để người ta nói vợ trưởng phòng mà quê mùa.

Tôi sững người. Câu nói ấy như một cái tát. Không phải vì số tiền – mà vì cách anh nhìn tôi, như thể tôi là thứ gì đó khiến anh mất mặt.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm tiền bước ra ngoài. Nhưng thay vì đi chợ, tôi ghé vào hiệu may quen trong hẻm nhỏ gần nhà – nơi cô chủ từng sửa áo cho tôi miễn phí khi tôi bị rách váy trong một lần đi làm. Tôi gửi lại số tiền cho cô, mỉm cười:

– Cô giữ giùm cháu. Không cần váy mới đâu. Cháu chỉ muốn… là cháu thôi.

Tôi quay về, vẫn mặc chiếc váy cũ, chỉ thay đôi khuyên tai và buộc tóc khác đi một chút. Đúng giờ, tôi theo chồng đến buổi tiệc.

Ban đầu, tôi ngồi lặng lẽ ở một góc, nghe mọi người khen ngợi nhau, nói chuyện công việc. Ai cũng mặc đồ lộng lẫy, thơm nức mùi nước hoa. Chồng tôi liên tục khoe với bạn đồng nghiệp về các dự án anh phụ trách, thi thoảng liếc về phía tôi với ánh mắt lạnh nhạt.

Nhưng đến phần chương trình “tự giới thiệu và chia sẻ cảm nghĩ từ người thân nhân viên”, MC bất ngờ mời tôi lên sân khấu.

Tôi luống cuống, không hiểu sao lại được chọn. Nhưng khi đứng trên đó, ánh đèn rọi vào, tôi thấy rõ những ánh mắt tò mò, có cả những cái nhìn soi mói, nhất là từ vài cô vợ trẻ đi cùng sếp lớn.

Tôi cầm micro, giọng run run:

– Tôi không giỏi nói chuyện trước đám đông, nhưng hôm nay tôi muốn nói vài lời… không phải để khen chồng mình, mà để nói về những người vợ giống như tôi – những người âm thầm đứng sau cánh gà.

Tôi kể về những lần chồng đi công tác, tôi ở nhà vừa làm việc, vừa lo cơm nước, con cái. Kể về những đêm chồng nhậu đến 2h sáng, tôi vẫn mở cửa, lau mặt cho anh rồi dọn dẹp. Tôi không khóc, chỉ kể – nhẹ nhàng như đang tâm sự.

– Tôi không mặc đẹp, không phải vì tôi không biết đẹp là gì. Mà vì tôi chọn dùng số tiền đó để mua sách cho con, mua món quà nhỏ cho mẹ chồng, hay gửi cho chị lao công trong xóm khi cô ấy bệnh. Tôi không muốn mình phải chứng minh giá trị qua một chiếc váy mới.

Cả hội trường im lặng. MC cũng không ngắt lời. Tôi thấy chồng mình ngồi dưới, gương mặt lặng đi, tay siết vào thành ghế.

Kết thúc, tôi cúi chào, quay về bàn. Một chị giám đốc tiến lại, bắt tay tôi và nói:

– Em nói hay lắm. Rất thật. Và rất quý. Không phải ai cũng dám đứng đó và nói như em đâu.

Cả buổi tiệc sau đó, tôi không cần mặc váy tiền triệu hay phấn son cầu kỳ, nhưng nhiều người đến chào hỏi, bắt chuyện. Lần đầu tiên, tôi không bị gọi là “vợ của anh Quân”, mà là “chị Lan– người phụ nữ tuyệt vời lúc nãy”.

Còn chồng tôi, anh im lặng suốt đường về. Tối đó, khi tôi đang thay đồ, anh bước vào, đặt lại 400 nghìn lên bàn, nói khẽ:

– Anh xin lỗi. Anh sai rồi.

Tôi nhìn anh, không nói gì. Vì tôi biết, có những bài học không cần lời, chỉ cần… một chiếc váy cũ, và một người phụ nữ biết rõ giá trị của mình.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News