×
×

Em trai chồng cưới xin không có lấy 1 đồng, tôi chủ động đưa cho bố mẹ chồng 500 triệu để lo cho đám cưới em trai vậy mà ông bà lại thái độ chê ra mặt, để rồi đến lúc tổ chức tiệc, nhìn mâm cỗ bưng lên tôi viết đơn ly hôn ngay lập tức…

Tôi lấy chồng năm 28 tuổi, là con một nên khi về làm dâu, tôi luôn xác định mình phải sống bao dung, phải yêu thương cả nhà chồng như nhà mình.
Chồng tôi có hai em trai, cả ba đều sống nhờ vào căn nhà 3 tầng do bố mẹ chồng xây hồi trẻ để lại.

Tôi đi làm văn phòng, chồng chạy xe dịch vụ, thu nhập vừa đủ, nhưng sau vài năm tích góp, tôi mở được tiệm tạp hóa dưới chân nhà, làm ăn cũng ổn định.


Cuối năm ngoái, em trai út báo chuẩn bị cưới.
Cả nhà rối rít, lo toan. Nhưng đến khi bàn chuyện kinh phí, bố mẹ chồng quay sang tôi:

– “Nhà mình khó, mà bên nhà gái nó yêu cầu nhiều thứ. Con là chị dâu cả, liệu có giúp được gì thì giúp.”

Tôi không đắn đo.
Tôi đưa thẳng 500 triệu, không vay, không hỏi lại, chỉ dặn: “Lo cho đám cưới đàng hoàng là được.”


Nhưng từ ngày đó, mẹ chồng quay sang lạnh nhạt.
Bà vừa cầm tiền, vừa mỉa:

– “Cứ tưởng chị ấy không có tiền chứ… giấu cũng khá kỹ đấy!”

Bữa cơm thì hờ hững. Câu nói cảm ơn cũng không có.
Tôi chạnh lòng, nhưng nhịn.


Đến hôm đám cưới, tôi ăn mặc giản dị, chọn váy tối màu để nhường phần nổi bật cho cô dâu.

Lúc đang phụ bếp, tôi tình cờ nghe được em chồng và mẹ chồng thì thầm với nhau:

– “500 triệu mà tiếc gì vài bộ vàng, cưới cho người ta mà còn keo kiệt.”
– “Ừ, chỉ đưa tiền rồi phủi tay, chả có tí tình cảm nào.”

Tôi nghẹn. Cảm giác bị xem như cái máy rút tiền, không hơn không kém.


Tiệc bắt đầu.
Mâm cỗ bưng ra, tôi sốc.

Canh thì lạnh ngắt. Gà toàn cổ cánh. Món khai vị là… bánh phồng tôm nguội.
Thậm chí có bàn thiếu cả khăn trải.

Người quen của tôi ngồi bàn đó, quay sang nói nhỏ:

– “500 triệu mà đãi vậy á? Còn không bằng đám cưới quê.”

Tôi đỏ mặt.
Tôi nuốt cục nghẹn, không ăn thêm miếng nào.
Và trong đầu, tôi bắt đầu viết một kế hoạch ly hôn… âm thầm.


2 tuần sau, tôi thu dọn đồ, mang theo toàn bộ sổ tiết kiệm đứng tên tôi.
Không một lời than vãn.
Tôi để lại một tờ giấy ghi đúng một câu:

– “Tôi lo được cho gia đình anh một đám cưới tử tế, nhưng không lo nổi một gia đình tử tế cho chính mình.”


3 tháng sau, tôi chuyển về quê mở siêu thị mini, sống an nhiên với mẹ ruột.
Nghe nói nhà chồng giờ loay hoay trả nợ do mượn thêm ngoài, còn em dâu mới thì chê bai đủ thứ, xung đột suốt.

Và chồng tôi…
Thỉnh thoảng vẫn nhắn tin, hỏi:

– “Nếu ngày đó em ở lại, liệu bây giờ mọi chuyện có khác?”

Tôi không trả lời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News