Bà Hoa – dâu trưởng của gia đình ông Khải – từng được xem là “nóc nhà”, quán xuyến trong ngoài, hiếu thảo hết mực. Nhưng chỉ sau một cuộc tranh cãi trong ngày ông Khải mất, bà bị chính mẹ chồng và các em chồng đuổi khỏi tang lễ, nói rằng:
– “Bà không còn là dâu cái nhà này! Đừng bước chân vào nữa!”
Bà ra đi trong lặng lẽ, không một lời thanh minh. Mấy chục năm làm dâu, cuối cùng vẫn trắng tay, danh phận cũng bị tước đoạt.
49 ngày ông Khải mất, nhà chồng tổ chức lễ cúng lớn, mời đủ họ hàng, anh em, con cháu xa gần. Mọi thứ đang diễn ra thì bất ngờ có một người giao hàng mang đến một mâm cỗ đậy vải đỏ cẩn thận.
– “Có người tên Hoa gửi biếu cúng cụ. Dặn đúng giờ này phải dâng lên.”
Cả nhà xì xào, có người định mang bỏ ra sau vì không muốn nhận. Nhưng bà cụ – mẹ chồng bà Hoa – bỗng trầm mặt, bảo:
– “Dù gì cũng từng là dâu trưởng, cúng cho bố các anh lần cuối đi.”
Họ mở mâm vải ra, là một đĩa xôi gấc đỏ tươi, một con gà luộc vàng ươm tỉa hoa, vài món đồ chay và chén rượu nhỏ. Tuy nhiên, khi nhấc đĩa thịt gà lên để đặt lên bàn thờ, ai đó phát hiện phía dưới có một tờ giấy gấp làm tư.
Mở ra đọc… cả căn phòng chết sững.
Tờ giấy là bản photo di chúc của ông Khải, với chữ ký, dấu điểm chỉ đàng hoàng, ghi rõ:
“Toàn bộ quyền thừa kế ngôi nhà, sổ tiết kiệm và mảnh đất sau nhà được để lại cho con dâu trưởng – bà Nguyễn Thị Hoa – người đã chăm sóc tôi suốt 25 năm cuối đời, khi cả nhà ai cũng bận việc riêng.”
“Nếu sau khi tôi mất mà có ai đuổi cô ấy ra khỏi nhà, thì coi như tự từ bỏ quyền thừa kế.”
Bên dưới còn đính kèm một ảnh chụp ngày ông Khải viết di chúc, có luật sư và 2 người làm chứng rõ mặt.
Không khí trong nhà lặng như tờ. Mẹ chồng run tay, rót rượu mà đổ tràn ra mâm cúng. Các em chồng mặt tái dại. Người thì nói nhỏ:
– “Di chúc này thật à? Sao chưa từng thấy?!”
Người khác thì lắp bắp:
– “Chẳng phải ông nói để lại cho thằng út sao?”
Còn bà Hoa thì không xuất hiện. Bà chỉ gửi mâm cúng, để lại đúng những gì ông Khải từng dặn, như một lời nhắc nhẹ nhàng… nhưng khiến cả gia đình nhớ đời.
Tối hôm đó, họ phải gọi điện cho luật sư. Và vài ngày sau, khi thủ tục thừa kế được công bố chính thức, toàn bộ gia sản rơi vào tay người phụ nữ mà chính họ đã lạnh lùng đuổi đi khỏi đám tang… chỉ vì cô không còn “chồng” để dựa.
Bà Hoa không trả thù. Bà chỉ nhắc họ một điều – cái tâm của một người ở lại luôn rõ ràng hơn cái miệng của người giành giật.