Trong buổi tiệc cưới sang trọng ấy, tôi cứ ngỡ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Cả hội trường chúc tụng, tiếng cụng ly vang dội, váy cưới trắng tinh khôi quét nhẹ sàn gạch hoa.
Nhưng chỉ vài bước chân sau lưng chú rể, trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Hai cô gái xinh đẹp sánh bước đi vào, cùng tiến lại gần bàn chúng tôi – và cả hai đều là người yêu cũ của chồng. Tôi cố nở nụ cười xã giao, nhưng trong đầu chỉ có một câu hỏi: Tại sao họ lại ở đây?
Chồng tôi hơi lúng túng, giới thiệu qua loa:
– Ừ… họ là bạn cũ…
Tôi chưa kịp phản ứng thì ánh mắt bị hút chặt vào một chi tiết. Cô người yêu cũ thứ hai đeo một sợi dây chuyền bạc lấp lánh. Dưới ánh đèn, tôi thoáng thấy có chữ khắc trên mặt dây.
Tôi tiến lại gần, như bị thôi miên. Và khi nhìn rõ, hai chữ khắc trên mặt dây chuyền khiến máu tôi như ngừng chảy: “Mãi yêu”.
Tôi quay phắt sang nhìn chồng. Anh ấy tái mặt, vội vàng nói:
– Chỉ là chuyện cũ thôi, em đừng suy nghĩ nhiều.
Nhưng cô gái kia khẽ nhếch môi, đôi mắt sắc lạnh:
– Anh còn nhớ không? Chính anh đã đặt làm sợi dây này, bảo rằng “chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau”.
Cả hội trường như lặng đi. Tôi nghe rõ tiếng tim mình đập loạn. Ngày cưới, trước mặt tôi, quá khứ của chồng lại sống dậy – và còn thách thức cả hạnh phúc mà tôi đang nắm trong tay.
Âm nhạc trong hội trường bỗng dừng lại, tiếng MC vang lên:
– Xin mời một người bạn thân của chú rể phát biểu đôi lời chúc mừng cô dâu chú rể!
Tôi còn chưa kịp định thần thì cô người yêu cũ đeo dây chuyền “Mãi yêu” đứng dậy. Cô bước lên sân khấu, từng bước chậm rãi, ánh đèn hắt lên gương mặt bình thản đến lạnh lùng.
Cô cầm micro, cười nhẹ:
– Hôm nay, tôi rất vui được đến dự ngày hạnh phúc của anh… và cũng muốn nói vài điều, coi như một lời chúc mừng.
Cả hội trường lặng đi. Tôi cảm thấy tay mình run rẩy, còn chồng thì mặt cắt không còn giọt máu.
Cô gái bắt đầu:
– Tôi và anh ấy… từng yêu nhau 4 năm. Anh đã từng nói tôi là mối tình duy nhất trong đời. – Cô đưa tay chạm nhẹ vào sợi dây chuyền. – Đây là minh chứng cho lời hứa “mãi yêu”.
Khách mời xì xào, ánh mắt tò mò hướng hết về phía chúng tôi.
– Nhưng rồi… – giọng cô bỗng chùng xuống – anh bỏ tôi, không một lời giải thích. Mãi sau, tôi mới biết lý do: gia đình anh chê tôi nghèo, nói tôi không “xứng”.
Tôi cứng người. Những lời cô ấy vang lên như từng nhát dao cứa vào không khí, xé tan bầu không khí rộn rã của đám cưới.
Cô gái nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt nửa thương hại, nửa thách thức:
– Anh ấy có thể tặng em sợi dây chuyền khác, nhưng lời hứa thì… liệu có giữ được không?
Cả hội trường im phăng phắc, tôi thấy rõ gương mặt chồng mình đẫm mồ hôi, đôi tay nắm chặt đến run rẩy. Ngày cưới của tôi biến thành phiên tòa, nơi quá khứ của chồng đứng ra “tố cáo” chính anh ấy.