×
×

Tôi có b/ầu 2 tháng, bạn trai mới dẫn về nhà ra mắt nhưng mẹ anh không đồng ý, nói thẳng “nhà này không cưới xin gì, cô có thể cầm 300 triệu rồi rời khỏi con trai tôi hoặc ra đi không có 1 đồng”

Tôi run rẩy nắm chặt bàn tay bạn trai khi lần đầu về ra mắt. Bụng tôi đã có mầm sống mới được hai tháng, trong lòng vẫn hy vọng được đón nhận, được thương yêu. Nhưng khi tôi vừa ngồi xuống ghế thì mẹ anh thẳng thừng nói, không một chút vòng vo:

“Nhà này không cưới xin gì cả. Cô có thể cầm 300 triệu rồi rời khỏi con trai tôi. Hoặc tự đi, đừng mong lấy được một đồng.”

Căn phòng chìm trong im lặng đến nghẹt thở. Tôi chết lặng, không tin nổi những gì vừa nghe. Bạn trai tôi – người đã từng thề hứa sẽ bảo vệ tôi – chỉ cúi gằm mặt, hai bàn tay siết chặt như đấu tranh dữ dội. Tôi nhìn anh, mong anh lên tiếng, nhưng anh im lặng.

Nước mắt nóng hổi trào ra, tôi bật cười chua chát:
“Bác nghĩ con tôi chỉ đáng giá 300 triệu thôi sao? Tôi tưởng ít nhất bác cũng thương lấy giọt máu đang lớn dần trong bụng tôi…”

Mẹ anh cười nhạt, giọng sắc lạnh:
“Cô nhầm rồi. Tôi chỉ thương con trai tôi. Đứa trẻ kia, tôi không cần. Cô mang nó đi đâu tùy. Đây là quyết định cuối cùng.”

Tôi đứng bật dậy, nhìn thẳng vào người phụ nữ từng mong là mẹ chồng:
“Nếu bác coi tình yêu của chúng cháu là một cuộc mua bán, thì cháu xin lỗi. Cháu không phải loại đàn bà đặt giá cho con mình. Cháu sẽ tự sinh con, tự nuôi. Nhưng bác nhớ cho, một ngày nào đó, bác sẽ hối hận vì hôm nay đã đuổi mẹ con cháu ra khỏi cánh cửa này.”

Tôi quay người định bước đi, nhưng lúc ấy, bạn trai tôi bỗng quỳ sụp xuống trước mặt mẹ:
“Con xin mẹ, con không thể bỏ cô ấy. Con sẽ cưới, bất kể mẹ có đồng ý hay không.”

Căn phòng bùng lên một trận chiến mới. Tiếng khóc, tiếng hét, tiếng đập bàn ghế dội vang…

Mẹ anh gằn giọng, chỉ tay thẳng vào mặt tôi:
“Cưới? Con tưởng hôn nhân là trò trẻ con chắc? Nếu con cưới nó, thì từ nay coi như không còn mẹ con gì nữa. Ra khỏi nhà này, đừng mong ngửa tay xin một đồng.”

Tôi nghe tim mình quặn thắt, nhưng đôi mắt vẫn cố giữ kiêu hãnh. Bạn trai tôi cắn chặt môi, rồi ôm lấy tôi, lặp lại:
“Con chọn cô ấy. Nếu mẹ không đồng ý, con sẽ ra đi.”

Không ngờ, bà cười khẩy, bước vào phòng trong, mang ra một xấp giấy tờ. Bà vứt mạnh xuống bàn, giấy tờ nhà, sổ tiết kiệm lăn lóc rơi xuống đất:
“Con nghĩ ta không chuẩn bị sao? Đây là tài sản của ta, không một xu dính dáng đến con. Ra khỏi cánh cửa này, con sẽ trắng tay. Nghĩ kỹ đi, xem con yêu nó đến mức nào!”

Anh siết lấy vai tôi, giọng run run:
“Anh không cần gì hết, chỉ cần em.”

Nghe câu ấy, tôi bật khóc. Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói khác vang lên từ cầu thang – là bố anh, người ít khi xen vào chuyện gia đình. Ông chậm rãi bước xuống, nhìn mẹ anh, rồi nhìn chúng tôi:
“Bà làm quá rồi. Đàn ông sai có thể sửa, nhưng phụ nữ bụng mang dạ chửa, đuổi đi là mang tội. Nếu con nó đã quyết, thì để chúng nó tự chịu trách nhiệm. Chúng ta không thể lấy tiền mà mua đứt một sinh linh.”

Không khí lặng đi. Mẹ anh quay phắt lại, đôi mắt đầy lửa giận:
“Ông thì biết cái gì! Ông lúc nào cũng hiền, để con cái hư hỏng. Được rồi, tôi nói thẳng: tôi thà nhìn con trai mình trắng tay còn hơn để nó cưới loại con gái không môn đăng hộ đối!”

Câu nói ấy như nhát dao cuối cùng đâm vào ngực tôi. Tôi run rẩy nắm tay bạn trai:
“Anh à… hay là thôi, em tự nuôi con được. Em không muốn anh vì em mà mất tất cả.”

Anh nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ:
“Không. Em là gia đình của anh. Con chúng ta cũng vậy. Anh sẽ đối đầu với tất cả, kể cả mẹ anh.”

Mẹ anh hét lớn, đập vỡ bình hoa ngay cạnh bàn:
“Nếu bước ra khỏi cửa với nó, thì đừng bao giờ quay về nữa!”

Chúng tôi sững người. Không khí căng như dây đàn…

Tôi nắm chặt bàn tay anh, tim đập loạn xạ. Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ: ra khỏi căn nhà này ngay lập tức. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa xoay người bước đi, mẹ anh lao đến, túm chặt lấy cánh tay con trai, gào lên:

“Con mà bước chân theo nó thì đừng trách mẹ chết ngay trước mặt!”

Tôi hoảng hốt lùi lại, còn anh đứng chết lặng, sắc mặt trắng bệch. Mẹ anh run rẩy, rút con dao gọt hoa quả trên bàn, dí vào cổ tay mình:
“Tôi nói được, làm được. Cưới nó tức là giết mẹ, con chọn đi!”

Căn phòng rơi vào hỗn loạn. Bố anh lao tới giằng con dao nhưng bà hét lên chói tai, ánh mắt như hóa điên. Tôi bật khóc, run rẩy quỳ xuống:
“Bác đừng như vậy! Con xin bác, con đi… con đi ngay. Xin bác đừng làm khổ anh ấy!”

Bạn trai tôi quay phắt lại, kéo tôi dậy, ôm chặt đến nghẹt thở:
“Không! Em không đi đâu hết! Nếu mẹ muốn chết, con cũng không ngăn nổi. Nhưng nếu mẹ giết người bằng cách này, cả đời con sẽ coi như không còn mẹ nữa.”

Lời anh như sét đánh ngang tai. Cả nhà sững lặng. Con dao rơi xuống nền gạch vỡ choang một tiếng. Mẹ anh ngã phịch xuống ghế, đôi mắt ngập tràn uất hận nhưng cũng xen chút bất lực.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi biết, mối quan hệ này đã bước sang ngã rẽ không thể quay đầu. Tôi nắm lấy tay anh, thì thầm:
“Vậy chúng ta đi thôi…”

Anh gật đầu. Cả hai chúng tôi rời khỏi căn nhà đầy sóng gió, để lại phía sau tiếng nấc nghẹn của bố anh, và ánh mắt độc địa của mẹ anh như muốn nguyền rủa.

Tôi biết, kể từ hôm nay, con đường phía trước sẽ vô cùng chông gai: không nhà, không tiền, không người ủng hộ. Nhưng ít nhất… tôi còn có anh, và đứa con trong bụng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News