Suốt nửa năm nay, tháng nào tôi cũng đều đặn gửi cho bố 6 triệu đồng. Nghĩ ông tuổi già sức yếu, cần thuốc men, lại có mẹ kế chăm sóc, tôi càng yên tâm. Thế nhưng lạ một điều, lần nào gọi điện, giọng bố cũng nghèn nghẹn, luôn né tránh khi tôi hỏi “bố có đủ tiền tiêu không?”.
Đến một hôm, hàng xóm gọi cho tôi, buột miệng than:
“Bố mày vẫn đi làm thuê cuốc đất, cõng gạch thuê kia kìa, có thấy tiêu đồng nào đâu…”
Nghe xong tôi bủn rủn cả người. Hai vợ chồng lập tức bắt xe về quê cho ra nhẽ.
Vừa đặt chân xuống sân, tôi thấy bố lom khom ngoài vườn, gầy đi trông thấy. Nhìn cảnh ấy, tôi nổi đoá, lao thẳng vào nhà đối chất.
“Tiền con gửi hằng tháng đâu? Sao để bố phải khổ thế này?”
Mẹ kế mặt biến sắc, run rẩy chưa kịp mở miệng thì bố tôi gạt tay:
“Thôi, chuyện nhà có gì từ từ nói…”
Tôi nhất quyết không chịu. Cuối cùng, bà ta òa khóc, quỳ sụp xuống, rồi lôi từ gầm giường ra một bọc tiền lẫn sổ đỏ, đưa tận tay tôi. Tôi run rẩy mở ra thì sững sờ phát hiện:
Suốt nửa năm qua, bà không hề tiêu xài riêng. Bà rút tiền tôi gửi, rồi lặng lẽ gom góp thêm, đứng tên vay mượn khắp nơi để… cứu thằng em trai tôi đang mắc nợ nặng ngoài thành phố, sợ tôi biết nên giấu kín.
Cả người tôi chao đảo, vừa tức giận vừa nghẹn ngào, quay sang nhìn bố thì ông lặng lẽ gạt nước mắt:
“Mẹ mày nó không tham gì cho bản thân đâu… nó chỉ lo cho thằng út như con ruột mình thôi…”