Bạn trai cũ ch/ặn xe rước dâu nói một câu, cả tuần chồng không chạm vào người tôi một lần nào…
Ngày cưới của tôi, trời mưa rả rích. Tôi ngồi trên xe hoa, tim đập thình thịch không chỉ vì hồi hộp, mà còn vì một nỗi bất an mơ hồ.
Xe rước dâu đang bon bon trên đường về nhà trai thì bất ngờ khựng lại. Tôi giật mình ngẩng lên, thấy phía trước có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, tay cầm ô đen, đứng chắn ngang đường. Đó là Long – bạn trai cũ của tôi, người tôi từng yêu sâu đậm suốt 4 năm đại học.
Mặt anh tái đi dưới làn mưa, ánh mắt nhìn tôi không giấu nổi đau đớn. Tôi hoảng loạn quay sang hỏi chú rể – Khánh, nhưng anh chỉ nhíu mày, im lặng nhìn Long bước tới gần xe.
Long gõ nhẹ vào cửa kính. Tôi run rẩy hạ kính xuống. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng khàn đặc:
“Em chắc chứ? Em thật sự muốn sống cuộc đời này sao? Nếu hôm nay em xuống xe, anh vẫn sẽ đợi em…”
Tôi chết lặng. Trái tim tôi quặn lại. Bao ký ức ùa về: những đêm mưa anh cõng tôi đi bộ về ký túc xá, những lần anh chắt chiu tiền ăn sáng để mua cho tôi hộp bento nhỏ, cả lời hứa tốt nghiệp xong sẽ cưới. Nhưng rồi, công việc của anh bấp bênh, còn mẹ tôi thì cấm cản dữ dội. Tôi đã rơi vào tuyệt vọng, chọn cách buông tay anh và nhận lời lấy Khánh – một người đàn ông thành đạt, chững chạc, có thể cho tôi cuộc sống đủ đầy.
Tôi mím chặt môi, không dám trả lời. Tôi sợ, chỉ cần nói một lời, tôi sẽ lao xuống xe, ôm anh thật chặt. Nhưng tôi không thể. Gia đình, danh dự, tất cả… Tôi không thể vứt bỏ.
Xe nổ máy. Long vẫn đứng đó, gương mặt đẫm nước mưa. Tôi ngoái lại, thấy anh từ từ ngồi thụp xuống vệ đường, gục mặt vào hai bàn tay.
Về đến nhà chồng, tim tôi vẫn đau nhói. Cả buổi làm lễ, tôi như người mất hồn. Khánh im lặng, không cười, không nắm tay tôi lấy một lần.
Đêm tân hôn, tôi bước ra khỏi phòng tắm với chiếc váy ngủ ren trắng, khẽ ngượng ngùng gọi anh. Nhưng Khánh chỉ liếc nhìn, rồi quay mặt vào tường, lạnh lùng nói:
“Ngủ đi. Anh mệt.”
Tôi đứng chết trân. Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Suốt tuần sau đó, anh không chạm vào tôi, không nhìn tôi dù chỉ một cái. Tôi nấu ăn, anh cũng chỉ ăn qua loa rồi đi làm. Tôi cố bắt chuyện, anh chỉ đáp nhạt nhẽo.
Tôi biết, Khánh đã tổn thương. Ngày cưới của anh, vợ anh bị người cũ chặn xe, nói ra câu ấy, làm sao anh nuốt trôi nỗi nhục ấy đây?
Đêm thứ bảy, tôi ngồi một mình dưới bếp, lặng lẽ nhìn mâm cơm nguội ngắt. Tôi nhớ Long đến quặn thắt. Tôi tự hỏi, nếu ngày đó tôi liều mình chạy xuống xe, liệu bây giờ tôi có hạnh phúc hơn không? Hay cũng chỉ là chuỗi ngày đói khổ, lo toan?
Tôi trở về phòng, thấy Khánh đang ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt anh đầy mệt mỏi. Tôi lấy hết can đảm, tiến tới ôm anh từ phía sau. Anh khẽ rùng mình nhưng không gạt tôi ra. Tôi bật khóc, nức nở nói:
“Em xin lỗi… Em xin lỗi vì đã để anh ấy làm anh tổn thương. Nhưng anh tin em đi… Người em chọn là anh, và em sẽ không bao giờ hối hận.”
Anh im lặng rất lâu. Rồi anh quay lại, ôm lấy tôi. Lần đầu tiên sau một tuần, anh hôn tôi, một nụ hôn dịu dàng nhưng chứa đựng đầy xót xa.
“Anh chỉ sợ… em vẫn yêu cậu ta.”
Tôi lắc đầu, nước mắt rơi ướt đẫm bờ vai anh.
Đêm ấy, anh không ngủ. Anh nằm bên cạnh, siết chặt tay tôi như sợ tôi sẽ biến mất. Tôi cũng không ngủ. Tôi nhìn trân trân lên trần nhà, tự nhủ: Cuộc đời này, lựa chọn nào cũng có cái giá của nó. Và tôi sẽ sống trọn vẹn với lựa chọn của mình, dù trái tim vẫn có những góc khuất không bao giờ nguôi.