Chồng x/in vợ một đêm cuối trước khi l//y h//ôn, điều anh ta làm sau đó khiến cô vù/ng vẫ/y b/ỏ ch/ạy trong h/oảng lo/ạn…
Chúng tôi đã sống cùng nhau tám năm, yêu nhau từ những ngày còn tay trắng. Vậy mà cuối cùng, điều níu giữ mối quan hệ này chỉ còn là một tờ giấy – và cả hai đều đồng ý rằng, ly hôn là cách nhẹ nhàng nhất để giải thoát.
Tôi không oán trách, cũng không đau đớn nữa. Có lẽ khi những tổn thương chồng chất đủ lâu, con người ta sẽ học cách bình thản bước đi, như một cánh chim cuối chiều mỏi cánh tìm bầu trời mới.
Ngày ký đơn ly hôn, anh nhìn tôi rất lâu rồi khẽ nói:
– Em có thể ở lại đây một đêm không? Đêm cuối, coi như để tiễn nhau thật nhẹ nhàng…
Tôi lưỡng lự. Dù sao đây cũng từng là nhà. Từng là nơi tôi cười, khóc, ngã gục rồi lại đứng lên. Tôi gật đầu, vì nghĩ rằng… dù kết thúc, cũng nên kết thúc một cách tử tế.
Chúng tôi ăn tối cùng nhau như những người bạn cũ. Anh mở chai rượu vang mà tôi thích nhất, bật bản nhạc nhẹ mà chúng tôi từng hay nghe. Không khí trong nhà ấm áp lạ thường, đến mức khiến tôi bối rối, không biết mình đang ở trong một lời chia tay, hay đang sống lại một ký ức cũ.
Tôi ngủ sớm, trong căn phòng mà giờ đã trở nên xa lạ. Nhưng khoảng 5 giờ sáng, tôi giật mình tỉnh dậy bởi cảm giác là lạ trong không khí – một thứ lạnh lẽo không rõ tên.
Tôi bước ra khỏi phòng, định đi lấy nước thì phát hiện đèn trong phòng khách vẫn sáng. Tiếng nhạc vẫn vang lên khe khẽ, nhưng anh không có ở đó.
Tôi mở cửa phòng làm việc – căn phòng mà anh từng cấm tôi bước vào sau một lần cãi nhau. Cánh cửa mở ra… và tôi như đông cứng lại.
Khắp căn phòng là ảnh của tôi – hàng chục bức ảnh được in ra, treo kín các bức tường. Có ảnh tôi đang ngủ, có ảnh tôi đi siêu thị, có cả ảnh tôi đứng ở cổng công ty, ảnh tôi ngồi trong quán cà phê với bạn bè.
Tôi sững người. Những bức ảnh này… tôi chưa từng biết là chúng tồn tại. Chúng được chụp từ xa, từ những góc khuất. Mỗi bức đều được dán kèm một dòng chữ viết tay: “Cô ấy đã thay đổi…”, “Cô ấy không còn là của mình nữa…”
Đang khi đầu óc tôi quay cuồng, anh đứng sau lưng tôi từ lúc nào, thì thầm:
– Em có biết mỗi ngày không có em, anh thấy mình giống như đang mất đi từng mảnh hồn không?
Tôi quay phắt lại, ánh mắt anh đỏ ngầu, tay nắm chặt, giọng thì thào như mộng du:
– Em không thể đi được… Em không được phép rời khỏi anh…
Tôi lùi lại, cảm giác bất an trào lên đến tận cổ. Tôi cố giữ bình tĩnh, nói:
– Anh… cần nghỉ ngơi. Em chỉ ra ngoài một chút thôi…
Nhưng anh nhào tới, nắm chặt lấy tay tôi, thì thầm:
– Em đã hứa là đêm cuối mà… Sao em lại định bỏ anh?
Tôi hoảng loạn. Chưa bao giờ tôi thấy anh như thế – ánh mắt không còn tỉnh táo, hơi thở dồn dập, nắm tay siết chặt đến mức tôi đau điếng.
Tôi vùng vẫy. Gào lên:
– Buông ra! Anh đang làm cái gì vậy?
Trong khoảnh khắc ấy, tôi không còn nhận ra người từng là chồng mình nữa. Không phải người đàn ông từng dịu dàng đắp chăn cho tôi mỗi đêm. Mà là một ai đó hoàn toàn xa lạ, bị nhấn chìm trong tổn thương và ám ảnh.
Cuối cùng, tôi gạt mạnh anh ra, chạy thẳng ra ngoài, chân trần, tim đập loạn nhịp. Tôi không nhớ mình đã chạy bao lâu, chỉ biết khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời, tôi mới ngã gục xuống vỉa hè, thở không ra hơi.
Sau hôm đó, tôi chuyển chỗ ở, đổi số điện thoại, cắt đứt hoàn toàn liên lạc. Tôi không biết anh có nhận ra hành vi của mình là sai không, cũng không rõ anh đã ổn chưa. Tôi chỉ biết, người đàn ông từng yêu tôi sâu đậm ấy đã không còn là người tôi có thể tin tưởng.
Còn tôi, mỗi lần nhìn lại buổi sáng hôm ấy, vẫn thấy tim mình thắt lại – không phải vì tiếc nuối, mà vì nhận ra: khi tình yêu trở thành sự sở hữu, nó có thể khiến người ta đánh mất lý trí.
Tôi không oán trách. Chỉ mong rằng sau tất cả, ai cũng học được cách yêu mà không làm tổn thương người mình từng thương nhất.