×
×

Ai ngờ giữa lúc mọi người đang ăn tiệc linh đình, mẹ người yêu bỗng ch-ỉ th-ẳng mặt rồi nói “nh-à tôi thậ-t vô ph-úc mới có ngư-ời con d-âu như cô”

1.
Tôi ngồi bó gối bên chiếc bàn gỗ cũ, nghe tiếng mưa như trút nước ngoài mái tôn. Trong căn nhà nhỏ xập xệ nằm sâu trong con ngõ hẹp, tiếng cười của bố mẹ vẫn vang lên lẫn trong tiếng sấm. Bố tôi – đôi chân teo tóp từ một tai nạn thời trẻ, chống hai chiếc nạng gỗ loạng choạng bê vào rổ bắp luộc. Mẹ – dáng lưng còng, cánh tay trái co quắp – lom khom trải tấm nilon lên nền đất ẩm để tôi ngồi cho khỏi lạnh.
Họ chẳng bao giờ biết rằng, tôi đã chôn chặt trong lòng một kế hoạch mà chỉ nghĩ thôi cũng thấy tim mình quặn lại.

Ngày mai, tôi sẽ đưa “bố mẹ” đến ra mắt gia đình anh Quân. Nhưng đó sẽ không phải là bố mẹ tôi.

2.
Anh Quân là người tôi yêu suốt hai năm qua. Anh tử tế, dịu dàng, và chẳng bao giờ hỏi sâu về gia đình tôi. Chúng tôi gặp nhau khi tôi đang làm kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu, còn anh thì quản lý một kho hàng lớn.
Anh từng bảo:
– Em là cô gái đầu tiên mà anh muốn đưa về ra mắt.
Tôi cười gượng, nhưng trong lòng lại thắt lại. Tôi hình dung cảnh mẹ với bàn tay run rẩy bưng bát canh, bố chậm chạp di chuyển, ánh mắt dò xét của người nhà anh… Tôi sợ. Sợ đến mức không dám nghĩ tiếp.

Thế rồi, khi áp lực từ phía anh ngày một lớn, tôi tìm đến chợ đầu mối. Ở đó, có một đôi vợ chồng bán hoa quả – chị Lan và anh Bình – trạc tuổi bố mẹ tôi, khỏe mạnh, hoạt bát, gương mặt hiền lành. Họ từng giúp tôi bưng hàng khi tôi mua nhiều, thỉnh thoảng còn cho thêm quả ngon.
Tôi đem chuyện nhờ họ “đóng vai” bố mẹ mình ra mắt nhà trai. Chị Lan nghe xong thì im lặng một lúc, rồi gật đầu:
– Được. Nhưng… em không sợ sau này sự thật vỡ lở sao?
Tôi cắn môi:
– Em chỉ cần vượt qua buổi ra mắt này. Sau này… tính sau.

3.
Ngày hôm đó, trời nắng rực rỡ như thể chưa từng mưa. Tôi thuê một chiếc xe bảy chỗ, đón chị Lan và anh Bình. Cả hai mặc đồ tôi chuẩn bị: chị trong bộ áo dài màu tím nhạt, anh Bình sơ mi trắng, quần tây, giày bóng loáng.
Họ cười nói tự nhiên, khiến tôi gần như quên mất tất cả chỉ là dối trá.

Nhà anh Quân rộng, sân lát gạch đỏ, cây cảnh cắt tỉa gọn gàng. Mẹ anh – bà Xuân – mặc váy lụa, đeo chuỗi ngọc trai. Bố anh trầm ngâm, ít nói. Mấy người họ hàng đã có mặt từ sớm.
Buổi tiệc bắt đầu bằng những câu chào hỏi khách sáo. Chị Lan nhập vai hoàn hảo, kể chuyện “quê ở Thái Bình, có mảnh vườn trồng cây ăn quả”. Anh Bình thì nói giọng hài hước, khiến vài người bật cười. Tôi thở phào, nghĩ rằng mình đã vượt qua cửa ải lớn nhất.

4.
Nhưng rồi, giữa lúc bàn ăn rộn rã, bà Xuân bỗng đặt đũa xuống, nhìn thẳng vào tôi. Giọng bà lạnh tanh:
– Nhà tôi thật vô phúc mới có người con dâu như cô.

Không khí lặng xuống như thể ai đó vừa dập tắt mọi tiếng cười. Tôi chết lặng, đôi tay run run. Anh Quân tròn mắt:
– Mẹ! Sao mẹ lại nói vậy?
Bà Xuân không trả lời anh, chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt pha lẫn khinh miệt và giận dữ.
– Cô nghĩ là tôi không biết cô là ai à? Cô tưởng thay bố mẹ bằng người khác là che giấu được hết sao?

5.
Tôi cảm giác cả căn phòng quay cuồng. Anh Quân nhìn tôi, đầy nghi hoặc. Chị Lan và anh Bình sững lại, rồi chị khẽ đặt tay lên vai tôi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Bà Xuân tiếp tục:
– Tôi đã gặp bố mẹ cô. Hôm trước, tôi nhờ người tìm hiểu. Họ bán hàng rong ở khu chợ nhỏ, đúng không? Chồng què chân, vợ tay tật. Cô xấu hổ đến mức thuê người khác giả làm bố mẹ?
Tôi nghẹn ngào:
– Cháu… cháu chỉ…
– Chỉ vì sĩ diện hão? – Bà cắt ngang. – Tôi không cần một người con dâu biết che giấu và coi cha mẹ mình là gánh nặng.

6.
Bàn tiệc tan vỡ trong im lặng. Tôi ra ngoài hiên, cố thở thật sâu. Anh Quân chạy theo:
– Em… tại sao phải làm vậy?
Nước mắt tôi trào ra. Tôi kể về tuổi thơ bị bạn bè trêu chọc vì bố mẹ khuyết tật, về những lần lén giấu ảnh gia đình, về nỗi sợ ánh mắt thương hại.
Anh im lặng rất lâu, rồi chỉ nói:
– Anh thất vọng. Nhưng không phải vì bố mẹ em… mà vì em đã không tin anh.

7.
Tôi chở chị Lan và anh Bình về. Dọc đường, chị nói khẽ:
– Em à… bố mẹ dù thế nào cũng là người sinh thành. Người ngoài chê em thì mặc, chứ tự mình chối bỏ họ… là tự cắt mất rễ của chính mình.
Tôi cắn môi, cảm thấy từng lời như lưỡi dao.

8.
Đêm đó, tôi về nhà. Bố đang tỉ mẩn hơ lại đôi nạng gỗ cho khỏi mối mọt. Mẹ lúi húi gỡ từng hạt ngô bỏ vào rổ. Họ ngẩng lên cười với tôi, nụ cười không chút nghi ngờ.
Tôi sụp xuống bên cạnh, ôm họ, nước mắt ràn rụa.
– Con xin lỗi…

9.
Một tháng sau, tôi nhận được tin nhắn của anh Quân: “Nếu em còn muốn, hãy đến dự đám cưới của chúng ta. Nhưng lần này, chỉ cần bố mẹ thật của em.”

Tôi mang tin đó về cho bố mẹ. Họ sững sờ, rồi nhìn nhau cười – nụ cười giản dị mà tôi chưa bao giờ thấy đẹp đến thế.
Ngày cưới, bố chống nạng, mẹ khoác tay tôi bước vào lễ đường. Bà Xuân đứng ở cuối thảm đỏ, ánh mắt dịu lại. Khi tôi đến gần, bà thì thầm:
– Lần trước tôi nói “nhà tôi vô phúc” là để cô dừng lại trước khi quá muộn. Bố mẹ cô… là phúc của nhà này.

Tôi khựng lại, rồi mỉm cười. Trong lòng, lần đầu tiên, tôi thấy nhẹ như gió thoảng.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News