×
×

Bí mật ra nước ngoài sinh con cho người yêu cũ, ngày mẹ mất tôi trở về gặp anh đi với một phụ nữ và đứa trẻ khác

Trời đổ mưa ngay từ lúc tôi bước chân xuống sân bay Nội Bài. Cơn mưa tháng Bảy như ngấm vào da thịt, không lạnh nhưng khiến tôi rùng mình. Sáu năm trời rời xa quê hương, tôi không nghĩ ngày mình trở về lại là ngày tiễn mẹ về đất.

Tôi đội mưa đứng trước ngôi nhà cũ, chiếc cổng sắt hoen gỉ vẫn kêu cọt kẹt mỗi khi đẩy ra. Chị hàng xóm nhìn thấy tôi thì giật mình, há miệng định kêu thì tôi đưa tay lên miệng ra hiệu im lặng.

– Mẹ con… nằm trong kia à?

Chị gật đầu, mắt vẫn nhìn tôi như nhìn thấy ma.

Tôi bước vào. Trong gian nhà chính, quan tài mẹ nằm lặng lẽ giữa mùi nhang khói nồng nặc. Tôi quỳ sụp xuống trước linh cữu, nước mắt chảy dài. Sáu năm trước, mẹ cũng đã quỳ như thế trước bệnh viện khi bác sĩ thông báo tôi gặp tai nạn giao thông ở Đà Lạt và không qua khỏi. Nhưng đâu ai biết đó chỉ là kịch bản tôi dựng lên… để biến mất.

Mãi đến tận hôm nay, tôi mới dám trở về. Với danh nghĩa một kẻ vô danh.


Tôi quen anh khi còn là sinh viên năm cuối, anh lúc đó đã là ca sĩ nổi tiếng, sở hữu hàng triệu fan. Tình yêu của tôi và anh diễn ra trong bóng tối – không một bức ảnh, không một dòng trạng thái công khai. Tôi hiểu, vì sự nghiệp của anh. Và tôi chấp nhận, vì yêu.

Tôi phát hiện mình mang thai khi anh đang trong đợt lưu diễn châu Âu. Cùng thời điểm đó, scandal tình ái giữa anh và một nữ diễn viên hạng A bùng nổ. Cô ta khẳng định có bằng chứng họ đang hẹn hò. Anh gọi về cho tôi, giọng đầy bất lực: “Anh xin lỗi… chuyện này không như em nghĩ.”

Tôi tin anh. Nhưng đứa trẻ trong bụng khiến tôi bối rối.

Tôi không muốn là cái gai trong mắt công chúng, càng không muốn anh bị bóp méo hình ảnh vì chuyện cá nhân. Sau nhiều đêm mất ngủ, tôi quyết định “chết”.

Tôi gửi cho mẹ một lá thư tuyệt mệnh, rồi cùng người bạn thân âm thầm bay sang Nhật dưới danh nghĩa du học. Bạn tôi – một y tá từng làm ở khoa cấp cứu – giúp tôi dựng lên tai nạn giả hoàn hảo. Thậm chí còn có cả “thi thể cháy đen” của một nạn nhân không rõ danh tính để nhận diện nhầm.

Ngày đám tang, mẹ ngất lên ngất xuống, anh thì không đến.

Và tôi bắt đầu cuộc sống mới, với cái tên mới. Trong một xóm nhỏ ở tỉnh Saitama, tôi sinh con một mình.


Tang lễ của mẹ kéo dài ba ngày. Tôi luôn đứng nép sau tấm rèm trong buồng, không để ai thấy mặt. Cũng chẳng ai ngờ cô con gái đã chết năm nào lại đột ngột trở về. Tôi không muốn tạo ra thêm cú sốc nào cho gia đình.

Chiều ngày thứ hai, lúc trời vừa dứt mưa, anh đến.

Tôi nhận ra anh ngay lập tức, dù đã sáu năm không gặp. Vẫn dáng người cao ráo, áo sơ mi trắng đơn giản, ánh mắt trầm tĩnh hơn xưa.

Đi bên cạnh anh là một người phụ nữ mặc váy đen sang trọng và một bé trai khoảng năm tuổi.

Tôi lặng người. Bé trai đó… bằng tuổi con tôi.

– Chia buồn cùng gia đình, cô ạ – người phụ nữ lên tiếng trước, nhẹ nhàng, dịu dàng, như thể đã quen thuộc với những hoàn cảnh thế này.

Anh không nói gì, chỉ đứng trầm ngâm nhìn di ảnh mẹ tôi rất lâu. Khi chuẩn bị quay đi, ánh mắt anh bất chợt quét ngang tấm rèm. Tôi thoáng rùng mình. Có lẽ anh đã thấy bóng dáng tôi. Nhưng anh không dừng lại.

Đến tối, tôi lần mò ra sau vườn, nơi mẹ thường trồng hoa hồng. Có một bó hoa cẩm tú cầu được đặt ngay ngắn trên phiến đá. Loài hoa tôi từng thích nhất.

Tôi cúi xuống nhặt tấm thiệp nhỏ gài trong đó. Chỉ vỏn vẹn một dòng: “Nếu em còn sống, hãy tha thứ cho anh.”

Tôi nghẹn ngào.


Lễ hạ huyệt diễn ra dưới cơn mưa tầm tã. Tôi đứng phía xa, đội mũ rộng vành, không ai nhận ra. Người đàn bà đi cùng anh hôm qua không xuất hiện, chỉ có anh và đứa bé trai.

Tôi không rời mắt khỏi đứa trẻ ấy.

Nó có đôi mắt rất giống anh. Nhưng cũng… giống tôi.

Một tia nghi hoặc vụt qua trong đầu. Tôi vội vã bước lại gần người giúp việc đang che ô cho cậu bé:

– Cậu bé đó… là con ai vậy chị?

Người phụ nữ liếc tôi, ngập ngừng:

– Là… con nuôi của anh Nhật. Mẹ nó bỏ đi từ nhỏ, anh ấy nhận nuôi hồi hai tuổi. Nghe nói mẹ nó mất tích, không ai tìm được…

Tôi chết lặng.


Đêm cuối cùng trước khi rời đi, tôi ra mộ mẹ thắp hương. Khi quay lại, anh đã đứng sau tôi từ bao giờ.

– Em… còn sống?

Tôi không đáp. Nước mưa hòa với nước mắt, ướt đẫm gương mặt.

– Tại sao?… Tại sao em lại làm thế?

Tôi nhìn anh. Nhìn sâu vào đôi mắt đầy đau đớn ấy, rồi cười nhạt:

– Vì em yêu anh.

Anh gục xuống, ôm lấy tôi như thể đã đợi khoảnh khắc này cả một đời.

– Anh chưa từng tha thứ cho mình. Ngày em mất, anh không thể đến được. Khi anh tới nơi thì linh cữu đã hạ huyệt… Anh từng đào lại mộ em. Nhưng chỉ tìm thấy tro tàn không nhận diện được.

Tôi bật khóc nức nở. Sáu năm trời oằn mình trong nỗi cô đơn, giờ phút này tôi mới dám yếu đuối.

– Đứa bé đó… là con của em và anh, phải không?

Anh gật đầu.

– Còn con em?

Tôi ngập ngừng. Rồi từ từ rút trong túi áo ra một bức ảnh. Là bé Hikari – con gái tôi – đang mặc đồng phục mẫu giáo, cười rạng rỡ trong vườn hoa anh đào.

Anh run run cầm lấy.

– Con bé… rất giống em.

Tôi nhìn anh, nhẹ nhàng:

– Em sẽ quay lại Nhật. Em không muốn phá vỡ cuộc sống hiện tại của anh. Con bé cũng đã quen môi trường bên đó rồi.

Anh im lặng. Một lúc sau mới khẽ hỏi:

– Em có thể… cho anh gặp con bé một lần được không?

Tôi gật đầu. Rồi quay người, lặng lẽ bước đi trong mưa.


Một năm sau, tôi trở lại Nhật cùng Hikari. Một người đàn ông đang đứng chờ ở sân chơi công viên gần nhà. Anh cúi xuống đón lấy bé con đang lon ton chạy lại, nụ cười rạng ngời.

– Con gái… lại đây với ba.

Tôi đứng cách đó vài bước, nhìn cảnh tượng ấy, lòng trào dâng cảm giác lạ lẫm. Họ như thể chưa từng chia ly.

Còn tôi… tôi cuối cùng cũng có thể thở nhẹ nhõm sau những năm tháng trốn chạy.

Tôi đã không còn là một bóng ma của quá khứ nữa.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News