×
×

Bố chồng mất chưa bao lâu, mẹ chồng tôi đã mỗi tuần dẫn về một cậu tr-ai tr-ẻ cùng nhau múa hát ngay giữa phòng khách

Tôi không còn nhớ chính xác bữa cơm cuối cùng cả nhà còn đầy đủ là vào hôm nào. Chỉ nhớ rằng bữa ấy bố chồng tôi im lặng suốt, mẹ chồng tôi khóc không ra nước mắt, còn chồng tôi thì nhìn ra sân với ánh mắt vô định.

Một tuần sau, bố chồng tôi mất vì nhồi máu cơ tim. Đột ngột. Lặng lẽ. Không lời trăng trối.

Và rồi, cuộc sống trong căn nhà ấy thay đổi… theo cách tôi không bao giờ tưởng tượng được.


Ban đầu, tôi nghĩ đó chỉ là cách mẹ chồng đối phó với sự trống trải sau mất mát. Bà bắt đầu đi làm tóc mỗi tuần, mua về những bộ váy trẻ trung màu sắc rực rỡ. Mùi nước hoa phương Tây nồng nặc bắt đầu ám vào rèm cửa, gối ngủ, cả khăn bếp.

Tôi không nói gì. Chồng tôi thì thở dài mỗi lần thấy bà diện váy sát nách bước ra ngoài:

– Mẹ lớn tuổi rồi, ăn mặc thế coi sao được?

Bà liếc anh một cái sắc lẹm:

– Mẹ chồng già thì không có quyền được sống như đàn bà à?

Chồng tôi im lặng. Còn tôi, vẫn rửa bát, lau nhà, và lặng lẽ theo dõi tất cả những thay đổi.


Tuần thứ ba sau đám tang, một cậu trai trẻ xuất hiện ở cửa nhà. Cao ráo, áo sơ mi bó sát, giọng ngọt như đường mía lùi.

– Chào chị. Em là Long. Bạn mẹ Hương.

Tôi chết lặng với cách cậu ta gọi mẹ chồng mình: mẹ Hương.

Buổi tối hôm ấy, mẹ chồng tôi mặc váy ren tím, son đỏ chót, gác chân lên ghế salon và cười như thiếu nữ đôi mươi khi Long kể chuyện tiếu lâm. Chồng tôi bỏ vào phòng đóng sập cửa. Còn tôi đứng bần thần bên cầu thang, nghe tiếng cười của bà vang vọng như một cú tát.

Từ hôm đó, mỗi tuần một lần, lại có một “Long” mới xuất hiện. Khi thì là Trí – giáo viên yoga, lúc thì Tùng – diễn viên kịch câm. Có người gọi bà là “chị Hương”, có người gọi “bà Hương”. Nhưng tất cả đều trẻ, đẹp và… có vẻ rất cần tiền.


Một hôm, tôi bắt gặp mẹ chồng cầm xấp tiền khá dày dúi vào tay một cậu trai trẻ trong sân sau. Cậu ta nắm tay bà, hôn phớt lên trán, rồi chạy vụt đi như thể đang đóng một cảnh phim dở tệ. Tôi đứng chết trân giữa thềm bếp, tay vẫn cầm cái rổ rửa rau.

Bà quay lại, thấy tôi, cười nhạt:

– Gì mà nhìn dữ vậy con? Đàn bà có tiền thì có quyền mua vui. Hay con ganh tị?

Tôi không đáp. Chỉ quay người bước vào bếp, lòng dậy sóng.


Mỗi buổi tối, căn nhà chia đôi. Nửa trên là tôi và chồng, im lặng và nặng nề. Nửa dưới là mẹ chồng và các chàng trai lạ, ồn ào và chát chúa tiếng nhạc bolero remix.

Chồng tôi bắt đầu đi sớm về khuya. Tôi hỏi, anh chỉ đáp cụt lủn: “Anh mệt.”

Tôi hiểu. Mệt không chỉ vì công việc, mà vì mẹ. Nhưng tôi không trách anh. Anh cũng là một nạn nhân.


Một đêm nọ, tôi nghe thấy tiếng cãi vã ở dưới nhà.

– Em nói là mẹ em! Không phải là con điên để em thí nghiệm cảm xúc!

– Em cho anh bao nhiêu? Một tuần? Hai tuần? Giờ em lại chê à?

Tôi rón rén bước xuống, nép sau tấm rèm cầu thang. Mẹ chồng tôi đang đứng giữa phòng khách, còn cậu trai trẻ tên Đạt – người đến chơi tuần trước – đang chỉ thẳng vào mặt bà.

– Mẹ em chết chưa lâu, mà em đã chơi trò gọi mấy thằng trẻ con về đóng vai “người yêu” thế này à? Thật bệnh hoạn!

Tôi choáng váng.

Đạt quăng một xấp ảnh lên bàn. Trong ảnh, mẹ chồng tôi đang ôm vai bá cổ một chàng trai khác – là Trí – người từng xuất hiện với thân hình sáu múi cách đây hai tuần.

– Em tưởng mấy thằng này yêu em thật à? Tỉnh lại đi!

Mẹ chồng tôi lao đến, tát Đạt một cái nảy lửa.

– Cút khỏi nhà tao! Đừng có dạy đời tao!

Đạt bỏ đi. Cánh cửa sập lại rầm rầm. Bà khuỵu xuống salon, bật khóc nức nở. Lần đầu tiên kể từ ngày bố chồng tôi mất, bà mới khóc.


Tôi kể chuyện ấy cho chồng.

Anh im lặng rất lâu. Rồi lặng lẽ mở ngăn kéo, lấy ra một cuốn sổ tay cũ kỹ, đưa cho tôi.

– Em đọc đi.

Trong đó là nhật ký của bố chồng. Những dòng chữ nghiêng nghiêng, run run nhưng đầy cảm xúc:

“Tôi biết Hương ngoại tình. Biết rất lâu rồi. Nhưng tôi im lặng. Vì tôi yêu bà ấy, và vì tôi không còn sống được bao lâu nữa.”

“Tôi đã dặn luật sư, sau khi tôi mất, toàn bộ tài sản trong tài khoản chung sẽ được chuyển cho Hương. Tôi không muốn các con tranh giành, và cũng không muốn Hương bị cô đơn trong ngôi nhà này.”

“Chỉ mong Hương sống vui vẻ. Dù bà ấy không còn yêu tôi từ rất lâu.”

Tôi gập cuốn sổ lại. Bàn tay lạnh ngắt.

Hóa ra, mẹ chồng tôi không “hồi xuân” sau cái chết của chồng. Bà đã “sống lại” từ lâu, chỉ là che giấu rất giỏi.


Ba tháng sau, mẹ chồng tôi chuyển nhà. Bà bán căn nhà lớn, mua một căn hộ chung cư cao cấp ở trung tâm thành phố. Ngày đi, bà chỉ để lại một câu:

– Con dâu tốt không phải là con biết câm nín. Mà là con biết đúng sai.

Tôi chẳng biết câu đó là chửi tôi hay khen tôi. Nhưng khi nhìn thấy bà xách vali, son đỏ chót, đầu ngẩng cao, tôi biết bà sẽ chẳng bao giờ trở về căn nhà ấy nữa.


Một năm sau, tôi tình cờ nhìn thấy bà trên tivi. Không phải vì scandal tình ái, cũng không phải chương trình truyền hình thực tế.

Bà xuất hiện trong một buổi triển lãm nghệ thuật, với tư cách… nhà đầu tư chính. Người dẫn chương trình giới thiệu:

– Bà Hương là nhà bảo trợ chính cho quỹ hỗ trợ nghệ sĩ trẻ tài năng. Sau nhiều năm sống kín tiếng, bà quyết định dùng tài sản cá nhân để tạo điều kiện cho lớp trẻ phát triển nghệ thuật…

Tôi ngồi chết lặng. Những “chàng trai trẻ” ấy… không phải là bồ nhí. Họ là “dự án đầu tư cảm xúc” của bà?

Tôi không biết nên khóc hay cười.

Nhưng tôi biết chắc một điều: bà không điên. Chưa từng điên. Bà chỉ đang sống cuộc đời mà trước đây, bà bị ép phải chôn vùi.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News