PHẦN I: NHỮNG ÂM THANH CỦA ĐÊM
Tiếng đàn guitar ngân vang dưới khung cửa sổ khép hờ, len lỏi qua những khe tối của căn phòng nhỏ nơi tầng ba khu tập thể cũ. Cô gái ngồi co chân bên mép giường, ánh mắt xa xăm, thi thoảng lại nhắm lại như thể đang nghe bản nhạc phát ra từ chính trái tim mình.
“Em đã từng yêu, yêu một người bằng tất cả niềm tin trong trẻo nhất…”
Giọng hát khàn nhẹ, buồn và khô như rượu cũ. Những ngón tay gầy lướt trên dây đàn, không một lỗi nhịp, như thể cô đã tập bài hát này cả ngàn lần.
Không ai biết, đằng sau giọng hát ấy là một câu chuyện không dễ giãi bày, một nỗi đau chưa từng lên tiếng. Người ta thường nói, đêm là thời khắc để lộ những điều người ta giấu kỹ nhất. Và đêm nay, cô hát cho chính mình, cho quá khứ từng tưởng đã ngủ yên.
PHẦN II: MỘT TÌNH YÊU BẮT ĐẦU NHẸ NHÀNG NHƯ THẾ
Cô gặp anh trong một lớp học kỹ năng mềm dành cho sinh viên năm cuối. Cô học thiết kế đồ họa, anh học xây dựng. Anh cười tươi như nắng tháng ba, cô thì ít nói, nhưng hay cười một mình. Anh kể chuyện giỏi, cô lại là người lắng nghe rất kiên nhẫn.
Tình yêu đến không báo trước, như một cơn mưa rào ban trưa. Một cái nắm tay lúc băng qua đường. Một hộp cơm trưa anh lén đặt trên bàn cô. Một lần cô bị sốt, tỉnh dậy đã thấy anh nằm ngủ gục bên giường bệnh.
Anh tên Minh. Cô tên Lam.
Minh nói: “Chúng mình sẽ cưới nhau khi em tốt nghiệp. Mẹ anh chắc chắn sẽ quý em lắm.”
Lam cười. Cô không dám nói gì. Không phải vì cô không tin anh. Mà vì có những góc khuất trong quá khứ của cô, không phải ai cũng đủ rộng lòng để đón nhận.
PHẦN III: MỘT LẦN LẦM LỠ
Năm hai đại học, gia đình Lam vỡ nợ. Cha cô mất vì tai nạn lao động, mẹ thì bệnh tật liên miên. Cô phải tự bươn chải, gồng gánh học phí, sinh hoạt phí, thuốc men cho mẹ. Lam từng đi rửa chén, phát tờ rơi, chạy bàn… cho đến khi một người bạn rủ cô đi làm ở một quán karaoke.
“Chỉ là bưng nước, không phải hát hò gì đâu, tiền típ lại nhiều.”
Ban đầu cô từ chối. Nhưng rồi mẹ nhập viện, viện phí tăng. Cô gật đầu.
Quán hát không tệ như cô nghĩ. Nhưng những ánh mắt đàn ông ở đó thì có. Những lời lẽ suồng sã, những lần “vô tình” chạm tay, và những cuộc gọi lúc nửa đêm. Cô mặc đồ ngắn, cười giả lả, tập quen với việc bị xem như một món giải trí.
Chỉ ba tháng. Rồi cô nghỉ. Lấy lại phần đời trong sạch tưởng đã mất. Không ai biết, kể cả Minh.
PHẦN IV: KHI SỰ THẬT KHÔNG CẦN MỘT CÁI CỚ
Ngày Minh dẫn Lam về ra mắt, mẹ anh nhìn cô từ đầu đến chân như thể đang cân đo từng phân lịch sử. Bà không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Cháu từng làm ở đâu khi còn đi học?”
Lam khựng lại. Cô biết giây phút này sớm muộn cũng đến. Nhưng không ngờ nó đến nhanh đến thế.
“Cháu làm phục vụ ở vài quán ăn. Có thời gian… ở quán karaoke nữa.”
Không khí đặc quánh.
Ba ngày sau, Minh gọi điện, giọng anh trầm xuống khác thường.
“Mẹ anh… không đồng ý.”
Lam cười nhạt. “Vì em từng làm ở quán hát?”
“Em biết mẹ rồi đấy. Bà ấy rất… khó chấp nhận. Bà sợ hàng xóm dị nghị. Sợ con dâu không sạch sẽ.”
“Sạch sẽ?”
“Ý anh là… thôi, em hiểu mà.”
Lam tắt máy. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy bản thân thật rách nát. Không phải vì cô từng làm ở quán hát, mà vì người cô yêu nhất lại nghĩ cô không đủ sạch sẽ để làm vợ anh.
PHẦN V: ĐÁNH MẤT TRONG LẶNG THINH
Cô không gọi cho anh. Cũng không chờ anh đến. Minh im lặng, như thể im lặng là cách tốt nhất để không phải lựa chọn giữa mẹ và người yêu.
Cô dọn khỏi căn trọ cũ, đổi số điện thoại, biến mất như thể chưa từng tồn tại trong đoạn đời của anh.
Chỉ có cây đàn cũ là bạn, và những đêm hát một mình trong căn phòng nhỏ.
PHẦN VI: GẶP LẠI
Ba năm sau.
Lam giờ là họa sĩ thiết kế tại một công ty quảng cáo lớn. Cô sống trong một căn hộ nhỏ, đầy tranh và cây xanh. Mẹ cô đã qua đời vì ung thư. Cô lặng lẽ trưởng thành, lặng lẽ sống.
Một chiều mưa, cô gặp lại Minh tại một buổi hội thảo ngành xây dựng. Anh nhận ra cô trước.
“Lam?”
Cô quay lại. Ánh mắt vẫn bình thản như cũ, nhưng không còn dịu dàng như xưa.
Anh mời cô uống cà phê. Trong quán quen cũ, anh kể mình vừa ly hôn. Người vợ anh chọn “sạch sẽ” theo định nghĩa của mẹ anh, nhưng lạnh lùng như băng đá.
“Anh… vẫn hay nhớ em,” Minh nói.
“Nhưng mẹ anh thì sao?” Lam hỏi, không cười.
“Bà vẫn… như vậy.”
Lam đứng dậy, khoác áo.
“Vậy thì đừng bao giờ nhớ em nữa. Em không phải là ký ức để ai đó đem ra gặm nhấm mỗi khi thấy đời trống rỗng.”
PHẦN VII: KHÚC CA CHƯA DỨT
Đêm đó, Lam lại hát. Nhưng lần này có khán giả.
Một cô bé 10 tuổi đứng ngoài khung cửa, mắt tròn xoe.
“Cô hát hay quá. Cô là ca sĩ à?”
Lam mỉm cười. “Không. Cô chỉ từng hát để sống sót.”
“Vậy giờ cô hát vì gì?”
Lam nhìn lên trần nhà, ánh đèn mờ chao nhẹ.
“Vì cô muốn nhớ rằng, mình đã sống. Và đã từng yêu.”
PHẦN CUỐI: MỘT LỜI MỜI KHÔNG AI NGỜ TỚI
Sáu tháng sau, Lam nhận được một thư mời. Là từ mẹ của Minh.
Thư ngắn gọn:
“Nếu cháu còn giữ được tình cảm dành cho thằng Minh, hãy cho nó một cơ hội.
Lần này, bác sẽ không ngăn cản.
Bác xin lỗi… vì đã để định kiến làm tổn thương cháu.”
Lam không trả lời. Nhưng đêm đó, cô lại hát. Bài hát mới. Giọng cô sáng hơn, dịu hơn. Cô biết, không phải mọi nỗi đau đều cần được tha thứ, nhưng nếu có ai đó đủ can đảm để hối hận, thì ít nhất, điều đó cũng xứng đáng được lắng nghe.
Còn Minh? Anh đứng dưới sân khu tập thể, nhìn ánh đèn vàng hắt ra từ căn phòng tầng ba. Đôi tay anh siết chặt bó hoa ly trắng.
Câu chuyện tình yêu, đôi khi không kết thúc bằng một đám cưới. Mà bằng một cánh cửa mở ra — dẫu muộn, nhưng vẫn là cánh cửa.