Những cơn gió lạnh buốt thổi qua khu vườn nhỏ sau nhà, mang theo mùi hương khói nhang phảng phất. Căn nhà giờ đây chìm trong không khí u tịch, như thể chính nó cũng đang tiếc thương cho người vừa ra đi. Chồng tôi, Minh, đã rời bỏ thế gian sau một vụ tai nạn đột ngột, để lại tôi – Thảo – trong nỗi đau như xé lòng. Lễ tang vừa kết thúc, tiếng khóc vẫn còn vương vấn đâu đó, nhưng trong lòng tôi, một nỗi bất an khác đang lớn dần, như một đám mây đen che khuất ánh sáng.
Mẹ chồng tôi, bà Hiền, đứng trước bàn thờ, đôi mắt đỏ hoe nhưng gương mặt lại mang một vẻ kiên định khó hiểu. Bà là người phụ nữ mạnh mẽ, từng trải, luôn kiểm soát mọi thứ trong gia đình. Minh là con trai duy nhất của bà, và tôi biết bà yêu thương anh đến nhường nào. Nhưng từ khi Minh mất, tôi nhận thấy những hành động kỳ lạ của bà: những cuộc gọi lén lút vào ban đêm, những lần bà rời nhà với lý do mơ hồ, và ánh mắt bà nhìn tôi – không phải đau buồn, mà như đang dò xét.
Lễ tang được tổ chức trang trọng, với hàng trăm người đến viếng. Những vòng hoa trắng, những lời chia buồn, và những phong bì phúng viếng chất đầy trên bàn. Tôi, với tư cách là vợ Minh, lặng lẽ đứng tiếp khách, cố kìm nén nước mắt. Số tiền phúng viếng, theo ước tính của tôi, lên đến hàng trăm triệu đồng – một khoản lớn mà tôi dự định dùng để lo cho tương lai của mình và con gái nhỏ, bé An. Nhưng chỉ một ngày sau lễ tang, bà Hiền gọi tôi vào phòng, giọng lạnh lùng: “Thảo, mẹ sẽ giữ số tiền phúng viếng. Đây là tiền của Minh, mẹ có quyền quyết định.”
Tôi sững sờ. “Mẹ, nhưng… con và bé An cần số tiền đó. Minh để lại cho chúng con…” Lời tôi chưa dứt, bà đã cắt ngang: “Cô đừng tranh cãi. Tôi đã quyết rồi.” Bà cầm xấp phong bì, bỏ vào một chiếc túi, và rời khỏi nhà ngay chiều hôm đó. Tôi đứng chôn chân, nước mắt lăn dài, nhưng không phải vì đau buồn cho Minh nữa, mà vì cảm giác bất lực và uất ức.
Tối hôm đó, tôi nghe được từ chị hàng xóm rằng bà Hiền đã xuất hiện ở một nhà hàng sang trọng trong thị trấn, bên cạnh một người đàn ông trẻ tuổi, ăn mặc bảnh bao. Chị thì thầm, giọng đầy ái ngại: “Thảo, chị thấy bà Hiền đưa cho người đó một xấp tiền dày cộp. Chắc là từ tiền phúng viếng của Minh…” Tôi không muốn tin, nhưng trái tim tôi như bị bóp nghẹt. Mẹ chồng tôi, người mà tôi luôn kính trọng, lại lấy tiền của con trai mình để chu cấp cho một người tình trẻ?
Tôi quyết định theo dõi bà Hiền. Không phải vì tôi muốn trả thù, mà vì tôi cần biết sự thật. Tôi thuê một chiếc xe máy, đội mũ kín mặt, và bám theo bà vào một buổi tối bà lại rời nhà. Bà đến một khách sạn nhỏ ở ngoại ô, nơi một người đàn ông khoảng 30 tuổi đang chờ. Anh ta cao ráo, ăn mặc lịch lãm, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt của anh ta khiến tôi rùng mình – một sự tính toán lạnh lùng. Tôi thấy bà Hiền đưa cho anh ta một phong bì dày, và anh ta cười, nắm tay bà như thể đang an ủi.
Tôi trở về nhà, lòng ngập tràn cảm giác bị phản bội. Nhưng tôi không để cảm xúc lấn át. Tôi cần lấy lại số tiền đó, không chỉ cho tôi và bé An, mà còn để bảo vệ di sản của Minh. Tôi bắt đầu tìm hiểu về người đàn ông kia. Qua một người bạn làm ở ngân hàng, tôi biết được anh ta tên là Kiên, một kẻ chuyên sống dựa vào những người phụ nữ lớn tuổi giàu có. Kiên không xa lạ với thị trấn, từng dính líu đến vài vụ lừa đảo nhỏ, nhưng chưa bao giờ bị bắt.
Tôi nhận ra mình không thể đối đầu trực tiếp với bà Hiền. Bà quá mạnh mẽ, quá quyết đoán, và tôi biết bà sẽ không thừa nhận hành động của mình. Nhưng tôi cũng không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Tôi nghĩ ra một kế hoạch – một kế hoạch táo bạo, nhưng đủ để khiến bà Hiền tự bộc lộ sự thật.
Tôi bắt đầu bằng cách giả vờ đồng tình với bà. Một buổi sáng, tôi đến gặp bà, giọng nhẹ nhàng: “Mẹ, con hiểu mẹ cần số tiền đó cho việc quan trọng. Nhưng con xin mẹ, hãy để lại một phần cho bé An. Cháu là máu mủ của Minh, mẹ ạ.” Bà Hiền nhìn tôi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi bà gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. “Tốt. Cô hiểu chuyện là được. Mẹ sẽ cân nhắc.”
Nhưng tôi biết bà không có ý định trả lại tiền. Tôi lén đặt một chiếc máy ghi âm nhỏ trong phòng khách, nơi bà thường nói chuyện điện thoại. Chỉ vài ngày sau, tôi thu được một đoạn hội thoại giữa bà và Kiên. Giọng bà Hiền đầy cảm xúc: “Kiên, em đã đưa anh gần hết số tiền rồi. Anh hứa sẽ ở bên em chứ?” Kiên cười, giọng ngọt ngào nhưng giả tạo: “Tất nhiên, chị Hiền. Nhưng chị ơi, em cần thêm một ít để lo việc kinh doanh. Chỉ vài trăm triệu nữa thôi…”
Tôi nghe mà tim đau thắt. Bà Hiền, người phụ nữ kiên cường cả đời, lại để mình rơi vào lưới tình của một kẻ lừa đảo. Nhưng tôi không để cảm xúc chi phối. Tôi cần hành động. Tôi liên hệ với một người bạn làm ở công an huyện, nhờ anh kiểm tra lý lịch của Kiên. Quả nhiên, anh ta đang bị điều tra vì một vụ lừa đảo khác, nhưng chưa có đủ bằng chứng để bắt. Tôi quyết định dùng chính Kiên để lật ngược tình thế.
Tôi gửi một tin nhắn ẩn danh cho Kiên từ một số điện thoại tạm: “Tôi biết anh đang lừa bà Hiền. Gặp tôi, hoặc tôi sẽ báo công an.” Tôi hẹn Kiên ở một quán cà phê vắng. Khi anh ta xuất hiện, tôi không vòng vo. “Anh trả lại số tiền đã lấy của bà Hiền, hoặc tôi sẽ giao đoạn ghi âm của anh và bà ấy cho công an. Anh biết hậu quả nếu bị điều tra thêm, đúng không?”
Kiên tái mặt, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Cô muốn gì? Tiền à?” Tôi lắc đầu. “Tôi muốn anh thừa nhận mọi chuyện trước bà Hiền. Tôi sẽ ghi âm lại, và nếu anh không làm, đoạn ghi âm kia sẽ đến tay công an ngay sáng mai.”
Đêm đó, tôi sắp xếp để Kiên đến nhà. Tôi nói với bà Hiền rằng có một người muốn gặp bà để bàn về “việc kinh doanh”. Khi Kiên bước vào, bà Hiền ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ vẻ tự tin. Tôi đứng sau cánh cửa, máy ghi âm đã bật. Kiên, dưới áp lực của tôi, bắt đầu nói: “Chị Hiền, em xin lỗi. Em đã lừa chị, lấy tiền phúng viếng của Minh để tiêu xài. Em không có ý định kinh doanh gì cả…”
Bà Hiền sững sờ, khuôn mặt bà như vỡ vụn. Bà hét lên, tát Kiên một cái như trời giáng, rồi bật khóc. “Sao anh dám? Đó là tiền của con trai tôi!” Kiên cúi đầu, lầm bầm xin lỗi, rồi vội vã rời đi. Tôi bước vào, đặt tay lên vai bà, giọng nhẹ nhàng: “Mẹ, con đã lấy lại được số tiền. Kiên đã chuyển lại vào tài khoản của con sáng nay.”
Bà Hiền nhìn tôi, nước mắt lăn dài. “Thảo, mẹ xin lỗi… Mẹ chỉ muốn có ai đó bên cạnh, để quên đi nỗi đau mất Minh…” Tôi ôm bà, lòng vừa thương vừa giận. Tôi biết bà không cố ý làm tổn thương tôi, nhưng nỗi đau của bà đã khiến bà mù quáng.
Số tiền phúng viếng được trả lại, tôi dùng nó để lập một quỹ học bổng mang tên Minh, dành cho những đứa trẻ nghèo trong làng. Bé An lớn lên, vẫn hay hỏi về bố, và tôi kể cho con nghe về người cha hiền lành, yêu thương con vô điều kiện. Bà Hiền dần trở lại là chính mình, nhưng ánh mắt bà giờ đây mang một nỗi buồn sâu thẳm.
Một buổi chiều, khi tôi đang dọn dẹp bàn thờ Minh, một lá thư được gửi đến nhà, không đề tên người gửi. Bên trong là một tờ giấy viết tay: “Cô Thảo, cô thắng lần này. Nhưng hãy cẩn thận, vì tôi luôn biết cách trở lại.” Tôi nhận ra nét chữ của Kiên. Bên dưới lá thư là một bức ảnh: Kiên, đứng bên một người phụ nữ lớn tuổi khác, với nụ cười quen thuộc – nụ cười của kẻ săn mồi.
Tôi gấp lá thư lại, tim đập mạnh. Trò chơi này, hóa ra, vẫn chưa kết thúc.