×
×

Đi công tác gặp người yêu cũ, sau đêm n-ồng ch-áy cô ấy thông báo có b-ầu

Tôi ký tên mình ba lần lên ba tờ giấy in sẵn ở quầy tiếp nhận, mùi cồn y tế dày như lớp sương mỏng phủ lên mi mắt. Hành lang khoa sản dài và trắng đến mức mọi tiếng bước chân đều bật lại như tiếng nước nhỏ giọt trong đêm. Trên cổ tay tôi là một sợi dây nhựa có in chữ “người nhà”, bên dưới là hai ô mờ: tên mẹ – đã điền; tên cha – bỏ trống.

“Anh cứ điền giúp, để thủ tục chạy nhanh,” cô hộ lý nói, giọng nhẹ như đặt một chiếc khăn lên vai.

Tôi hít sâu, bút khựng ở ô chữ ấy. Phía cuối hành lang, cánh cửa phòng sinh khép hờ, mảnh âm thanh pha lẫn tiếng rên, tiếng dỗ dành, tiếng máy đo nhịp tim lách tách. Tôi đặt bút xuống, ngẩng lên. Trên vách, tấm poster “Da kề da” in hình một người cha áp đứa trẻ còn đỏ hỏn lên ngực, mắt anh ta nhắm lại như vừa tìm được bến đỗ. Tôi quay mặt đi.

Tôi nhớ đến cơn mưa ẩm ướt của một thành phố xa, đến thang máy khách sạn phản chiếu bóng hai người xa nhau năm năm, và một đề nghị nông nổi của chính mình: “Nếu cả hai đều chưa lập gia đình, tối nay… cho anh xin một đêm được làm lại cái kết.”

Tôi tưởng một đêm “được làm lại cái kết” sẽ khâu kín vết rách. Tôi không ngờ nó mở ra cả một con kênh.

Ba tháng trước, tôi đi công tác ở một thành phố bên sông. Sông rộng như tấm gương dài kéo theo những mái nhà ẩm rêu. Công ty tôi tổ chức hội thảo ngành. Bữa tiệc tối kết thúc, tôi lẻn ra ngoài sân thượng hút một điếu thuốc. Ánh đèn vàng tráng mỏng trên mặt sàn, gió mang mùi bánh mì nướng và nước mưa.

“Anh vẫn hút à?” – giọng nói nhẹ, nhưng có cái gai nhỏ ở cuối câu.

Tôi quay lại. Lan đứng đó. Cái tên nằm dưới xương quai xanh tôi, nhắm mắt là nghe. Tóc cô cắt ngắn, gương mặt ít phấn, mắt đen hơn vì buồn. Chúng tôi nhìn nhau như nhìn một bức ảnh trong album gia đình nhà ai đó. Hai năm yêu, một mùa hè chia tay. Lý do thì ngàn: nhà tôi phản đối, tôi đòi cưới sớm – cô muốn đi học tiếp, một cú hiểu lầm vụn như xương cá mắc cổ họng. Và lòng tự ái.

“Em làm ở đây?” tôi hỏi.

Cô gật. “Em chuyển công ty, tìm chỗ mới. Em phụ trách truyền thông cho hội thảo này.” Cô chỉ xuống logo trên bảng treo vào áo.

Chúng tôi đi xuống quán bar dưới sảnh, gọi hai ly không giống nhau. Chuyện trò như thể vừa mới chụm đầu vào bài tập nhóm ngày hôm qua. Tôi đùa về việc cô vẫn cười khúc khích mỗi khi nghe từ “bánh phồng tôm”, và cô gửi lại tôi đôi mắt “anh vẫn nói những câu ngớ ngẩn đúng chỗ”. Mọi thứ nguy hiểm ở chỗ chúng giống như cũ, mà chúng tôi đều biết mình không còn là như cũ.

Khi thang máy khép lại, tôi hỏi: “Em còn một người đi cùng không?”

“Không.”

Cánh cửa trôi qua, chiếc gương trong thang chợt như giương một nhát dao. Tôi nghe chính mình nói câu mà sau này, mỗi lần nhớ lại, tôi đều muốn tát mình: “Nếu cả hai vẫn độc thân… cho anh xin một đêm được làm lại cái kết.”

Lan nhìn tôi, môi run như sắp cười, nhưng là một nụ cười đã rơi mất một góc. “Một đêm thì làm lại được điều gì?”

Tôi im lặng. Cô bấm tầng phòng. Khi thang mở, cô bước ra, quay lại: “Được. Một đêm thôi. Không hứa gì cho ngày mai.”

Căn phòng của cô thơm mùi bưởi. Mưa lúc ấy bắt đầu, mềm mỏng đập vào khung cửa kính như tay ai gõ nhịp. Tôi buông điếu thuốc chưa châm, nhìn cái đèn trong đầu giật bóng. Nửa đêm, chúng tôi ôm nhau như hai người bị trượt chân trong thang máy đang rơi, túm bất cứ thứ gì có thể giữ lại. Không lời xin lỗi, không lời thề. Có một đoạn, Lan khóc, nước mắt ướt lưng tay tôi. Tôi tưởng đó là giọt nước rửa sạch cát.

Sáng hôm sau, Lan kéo rèm mà không bật đèn. Mắt cô hơi sưng, nhưng môi lại gọn. “Cảm ơn anh đã cho em một cái kết.” Cô nói một câu kỳ lạ. Tôi muốn hỏi “thế còn cái mở”, nhưng tôi chỉ lấy áo và dừng ở ngưỡng cửa: “Em… nếu cần, cứ gọi.”

“Ừ.” Cô không nhìn tôi. “Cứ coi như đêm qua là một hộp diêm. Đốt xong, bỏ.”

Tôi nhận cuộc gọi của Lan vào giữa giờ ăn trưa trong căn-tin. Ồn như chợ. Tôi vừa cắn miếng sườn vừa lấy khăn giấy lau hơi mỡ dính trên bàn khi điện thoại rung. “Em có thai.” Cô nói như thả một viên đá xuống giếng. Không âm thầm, không vòng vo.

Tôi chớp mắt. “Anh… anh hiểu.”

Lan nói chậm: “Anh không cần làm gì cả nếu không muốn. Em có thể tự lo. Nhưng nếu anh… muốn, thì… cùng em đi siêu âm một lần.”

Tối đó, tôi ngồi trong phòng chờ bệnh viện phụ sản, hai tay lồng vào nhau như chim cu trùm cánh. Màn hình siêu âm hiển thị một giọt nước đen có một chấm sáng như một ngôi sao chậm rãi chớp mắt. Bác sĩ gõ mấy chỉ số. Tuổi thai phù hợp với khoảng thời gian hôm đó. Tôi ngước lên. Lan nhìn màn hình không chớp. Nước mưa đọng trên mép giày cô.

Sau lần đó, tôi bảo: “Nếu con là con anh, mình cưới.”

Lan lắc đầu. “Em không cưới vì bầu. Em cưới vì muốn đi cùng người đó. Còn mình… để xem.” Cô ngập ngừng. “Anh có thể… ở bên. Đến lúc sinh, em muốn có anh ở đó.”

Tôi thấy tự trọng của mình treo lơ lửng như một cái áo khoác nặng mùi mưa. Tôi cũng thấy một thứ khác: cái cảm giác kỳ lạ khi nghĩ đến một con người bé xíu đang ở đó, trong một người từng đã ở trong vòng tay tôi. Tôi bỗng thèm những điều tưởng như sến: được nghe gọi “ba”, được lắp cái cũi gỗ, được cãi nhau về tên. Tôi gọi mẹ.

Mẹ tôi bảo: “Con không dại chứ? Con gái bây giờ… Thôi, nếu phải, cưới. Cho nó đàng hoàng,” giọng bà gằn ở chữ cuối, như cắm một cái đinh vào ván.

Tôi không nói thêm về đêm thành phố bên sông. Tôi cũng không nói về cái rùng mình mỗi lần nghĩ đến câu “chỉ một đêm”. Tôi chọn cách hằng tuần chở Lan đi khám, mua sữa, lắp máy lọc nước cho nhà cô, dọn dẹp lại phòng ngủ. Tôi sơn lại bức tường phòng cô – cái màu xanh cô thích ngày xưa. Trong danh bạ của tôi, “Lan” vẫn nằm ở chữ L, nhưng trái tim tôi kéo chữ ấy lên thành chữ A.

Một lần, khi tôi đang xiết con ốc cuối cùng của chiếc cũi, Lan cười: “Anh xiết lố cũng được. Lỡ sau này con em nghịch, nó vẫn không bung. Em không muốn nó giống em.” Cô nhìn tôi bằng ánh mắt nửa trêu nửa xin lỗi. Tôi buông tua vít, tay bỗng dư dài.

Một đêm, điện thoại hiện tin nhắn của một số lạ: “Anh là người đàn ông tốt đấy. Nhưng anh chắc mọi thứ chứ? Kể cả việc đứa bé là của anh?” Tôi nhìn tên người gửi: một dãy số 090… Tôi gọi lại, không ai nghe.

Sáng hôm sau, tôi mang chuyện này nói với Lan. Cô tái mặt, sững một nhịp, rồi cười: “Nhảm. Ở nhà em, có mấy người ghen tỵ thôi. Đừng để ý.” Cô cầm điện thoại tôi, xoá tin nhắn, trả lại. Mắt cô tránh mắt tôi. Một vệt mồ hôi lạnh chạy dọc lưng.

Tôi đã định để gió cuốn cái nghi ngờ đi. Nhưng tờ rơi quảng cáo “Xét nghiệm ADN thai nhi không xâm lấn” dán trong thang máy chung cư khiến tôi lòng vòng ở một chỗ rất không đáng. Tôi mở Google tìm hiểu. Không xâm lấn – tuần thai 10 trở lên – lấy máu tĩnh mạch – độ chính xác cao… Đêm đó, tôi soạn một email hỏi thông tin, rồi không gửi. Tôi xóa, rồi lại viết, rồi lại xóa. Cái cái tự trọng lại treo áo trên móc.

Lan nhắn: “Đừng làm gì khiến em thấy ít niềm tin đến vậy.” Tôi đặt điện thoại úp xuống bàn. Gió hất cánh cửa ban công khe khẽ.

Thời gian chạy nhanh, vì nó có chân. Bụng Lan tròn như một cái chén úp trên mặt bàn, tiếng con tim nhỏ mỗi lần siêu âm nghe như tiếng mưa gõ trên mái tôn – đều, khoẻ, rất thật. Lan hay bắt tay tôi đặt lên bụng: “Này, con gái đấy.” Tôi bảo: “Chưa chắc.” Cô nhếch mép: “Giác quan người mẹ.”

Bên phòng chờ, một người phụ nữ lớn tuổi nhìn chúng tôi, hỏi: “Hai vợ chồng hả?” Lan gật, tôi gật. Câu gật ấy đi qua lồng ngực tôi như một con thuyền nhỏ. Tôi sướng ngu si, đến mức đêm về tự tay viết một danh sách tên con gái: An, Uyên, My, Thảo… Tôi khoanh tròn tên “Miên”, vì nó mềm. Lan bảo: “Miên như giấc ngủ. Em thích.”

Một tối mưa, cô gửi ảnh chiếc váy sơ sinh màu be, có một hàng cúc gỗ: “Em mua rồi. Được không?” Tôi nhắn lại: “Được.” Chấm xanh bên tên cô hiện rồi tắt.

“Cảm ơn anh vì đã ở đây,” tin nhắn khác đến sau đó. Tôi thấy bị cảm ơn đột ngột. Tôi bỗng sợ.

Nước ối vỡ vào một buổi sáng có nắng. Lan gọi tôi, giọng vội: “Anh ơi… xuống.” Tôi chạy như một người đang vội hái một bông hoa trước khi ai đó nhón tay lấy mất. Trong taxi, mùi ghế da nóng, mùi nước hoa tài xế quá tay xộc vào óc. Tôi nắm tay Lan. Cô bóp lại, đau đến mức móng tay cô in trên mu bàn tay tôi những vệt trắng.

Phòng sinh đông. Một cô hộ lý giắt tôi vào khu chờ. “Nếu anh muốn vào phòng sinh,” cô nói, “điền vào giấy cam kết này. Có mục “mối quan hệ”. Để “chồng” hay “người nhà” đều được.” Tôi nhìn hộp mực in trên cuống hộ chiếu của mình. Tôi nghe tiếng Lan rên khẽ, rồi tiếng cô bác sĩ: “Hít sâu… thở…”

Tôi điền “người nhà”. Bàn tay run nhẹ. Tôi cười, một cái cười mục ruỗng tự trọng của chính mình.

Nửa ngày, rồi gần một ngày. Tôi vẫn còn ở đó khi họ bế ra một đứa bé đỏ hỏn, tóc đen bết, mắt nhắm nghiền. Tôi đứng dậy, tim dẫm lên những bậc thang trong ngực. Hộ lý đưa tôi xem vòng tay ghi tên mẹ, giờ sinh, giới tính. “Con gái,” cô nói, cười mỏi mệt. “Chúc mừng.”

Tôi giơ tay đỡ lấy con như đỡ một quả cầu bông có lửa. Mùi sữa, mùi máu, mùi mồ hôi – những thứ mùi chỉ cần một lần ngửi là thuộc về suốt đời. Tôi áp con vào ngực, nghe tiếng thở hổn hển vừa giống vừa không giống tiếng gió ngoài cửa sổ. Tôi muốn khóc. Tôi nghe thứ mạch gì đó nối liền mà không cần dây.

Một bác sĩ bước đến, nhỏ nhẹ: “Anh ơi, có thể anh sang phòng tư vấn một chút.” Giọng anh ta khách sáo, nhưng đôi mắt thì không.

Trên bàn, ba tờ giấy: phiếu nhóm máu của tôi, của Lan, và kết quả sơ bộ lấy từ máu cuống rốn của con. Tôi O, Lan B. Bác sĩ chỉ vào ô kết quả: AB.

“Về lý thuyết,” anh ta nói, bút gõ mấy cái lên ô chữ, “tổ hợp O – B thì con chỉ có thể O hoặc B. Kết quả AB là không phù hợp. Đây là xét nghiệm nhanh – mai có ADN mẹ-con, nhưng về nguyên tắc… anh không phải cha sinh học.”

Tôi im. Cái im không có đáy. Trong đầu tôi, một cái thang máy rơi. Mọi chữ đều vụn như kính.

“Xin lỗi anh, quy định là thế này,” bác sĩ tiếp tục, giọng đều hơn một chiếc máy đọc tin buổi sáng: “Để ghi tên cha trên giấy chứng sinh, bệnh viện cần một trong các điều kiện: giấy đăng ký kết hôn, hoặc có cha mẹ xác nhận, hoặc xét nghiệm ADN. Trong trường hợp này, nếu anh muốn, anh có thể ghi tên ở mục người bảo lãnh. Còn ‘cha’… phải đợi.”

Tôi nghe mình cười. Một thứ cười lạc đường. “Không ăn ốc mà phải đổ vỏ.” Tôi nói, và nhận ra giọng mình khàn như xương cá cào họng.

Bác sĩ ngước nhìn tôi, thoáng một nếp nhăn nơi khoé mắt. “Tôi… xin lỗi.”

Tôi đi ra hành lang, tựa đầu vào tường. Mùi cồn như một cơn sóng ập lên mặt. Trên vách, poster “Da kề da” vẫn đó, người đàn ông vẫn nhắm mắt như kẻ đã đến bến an toàn. Tôi, thì hình như vừa trôi ra biển.

Tôi có thể bỏ đi. Tôi nghĩ vậy, đơn giản và sạch sẽ như uống một cốc nước. Tôi có thể để “người đàn ông ấy” – bất kể là ai – đến ký cái tên mình vào ô cần thiết. Tôi có thể gọi mẹ, nói: “Mẹ ơi, thôi.” Tôi cầm điện thoại. Màn hình tối. Tôi soi thấy mặt mình: một người đàn ông vừa đi qua một cơn mưa, áo ướt cả trong.

Tin nhắn: “Xuống bãi xe tầng B1. Tôi đợi.” Lại một số lạ. Tôi nhìn quanh – mọi thứ ở bệnh viện đều có vẻ lạ.

Bãi xe B1 mùi xăng mạnh, gió từ ống thông khí thổi qua làm rặng tóc gáy tôi hơi dựng. Một người đàn ông trung niên đứng tựa vào trụ bê tông, áo sơ mi trắng không cà vạt, mặt mũi gọn. Ông nhìn tôi như đã nhìn từ xa lâu rồi.

“Anh là…?” tôi hỏi.

“Anh cứ gọi tôi là K.” Ông nở nụ cười hồ nước. “Tôi đến vì Lan không gọi được anh. Tôi biết hôm nay cô ấy sinh.”

“Hóa ra,” tôi nói chậm, “ông bận nên không vào phòng sinh.”

Ông nhún vai. “Không tiện. Tôi có… gia đình.” Ông ngừng một nhịp. “Nhưng tôi muốn nói lời cảm ơn. Anh đã ở bên Lan những tháng qua. Tôi biết cô ấy từng rất cô đơn. Và… anh cũng đã cố gắng.”

Tôi nheo mắt. “Thế còn… anh?”

Ông nhìn tôi, mắt không né, nhưng ở một chỗ sâu, có cái gì đó bơi qua. “Chúng tôi… đã chấm dứt. Từ trước khi cô ấy biết có thai. Tôi định nói chuyện trách nhiệm, nhưng… anh biết đấy…” Ông đưa bàn tay ra như một người buôn hàng rất giỏi: “Mọi chuyện phức tạp. Tôi không muốn làm khổ cô ấy hơn.”

“Còn tôi thì muốn?” Tôi cười, nghe tiếng cười mình va vào trụ bê tông, vỡ.

“Anh có thể không nhận,” ông nói khẽ. “Anh còn trẻ. Anh vẫn có thể bắt đầu một trang khác. Tôi… sẽ sắp xếp. Vấn đề là Lan muốn một cái tên an toàn. Cô ấy tin anh an toàn.”

“An toàn là cái tên khác của ‘đổ vỏ’?” Tôi hỏi, môi tê.

Ông nhìn xuống giày. “Dù thế nào, tôi cũng… biết ơn.”

Tôi đi thẳng đến, đứng sát trước mặt ông. “Ông biết ơn ai? Tôi hay chính ông? Ông biết ơn vì có người chịu một mũi tên thay ông. Hay biết ơn vì ông được giữ sạch hồ sơ?”

Ông im lặng. Tôi quay đi. “Đừng nhắn. Đừng gặp lại tôi nữa.” Tôi nói mà không quay đầu lại.

Lan nằm trên giường, mệt đến mức mọi cơ mặt đều mềm như sáp. Con bé ngủ trong nôi, bàn tay nhỏ xíu khum lại như nắm một hạt cát. Tôi đứng đó, tay thừa thãi. Lan mở mắt, thì thầm: “Em xin lỗi.”

Tôi nhìn cô. Có vô số câu muốn ném ra. “Tại sao không nói sớm?” “Tại sao lôi anh vào?” “Tại sao để anh…?” Nhưng thứ thoát ra miệng tôi lại là: “Tên con đã quyết chưa?”

“Miên.” Lan nói. “Như mình nói.”

Tôi ngồi xuống, ngón tay chạm vào cái tên vừa bật ra như ai đó bật cái đèn. “Bác sĩ bảo… phải đợi ADN. Nhóm máu… không khớp.” Tôi nói câu đó như một người trả lại chiếc chìa khóa đã dùng sai ổ.

Lan gật. Nước mắt cô ứa ra mà không có nấc. “Em biết. Em… định nói, nhiều lần. Nhưng mỗi lần anh lắp thêm một con ốc vào cái cũi… em lại không nói được. Em ích kỷ. Em không muốn ở một mình khi sinh. Em không muốn con sinh ra giữa một bãi rác lời đồn. Em cần một cái tên sạch mà vẫn có người bên cạnh. Em chọn anh vì anh… sạch.” Cô bật cười, một tiếng cười rách nát. “Sạch đến mức ngốc.”

“Em dùng anh,” tôi nói.

“Vâng.” Cô không tránh. “Em đã dùng anh. Nhưng… em cũng dùng cái phần anh muốn được dùng. Anh cũng muốn được gọi là ‘ba’ một lần, đúng không?” Cô nhìn tôi, một cái nhìn trúng tim. Tôi muốn phủ nhận, nhưng cổ họng tôi chật như có ai giắt vào đó một cái kẹp giấy.

“Vậy ba là ai?” tôi hỏi.

Cô im, rồi nói: “Một người mà sau này, con không nên biết. Và em cũng không nên nhắc lại. Anh ấy đã chọn phần của anh ấy rồi.”

Phần của anh ấy. Trong đầu tôi, những chữ ấy rơi xuống sàn như những con ốc vặn thừa.

“Em để thư cho anh,” Lan nói, tay lục ngăn kéo, đưa tôi một phong bì mỏng. “Nếu anh chọn rời đi. Em không trói. Em biết anh không nợ em gì cả.”

Tôi cầm phong bì, đứng lên. Tôi không mở.

Mẹ nấu canh chua cá, bỏ thêm lá giang. Bà múc cho tôi một bát đầy, đặt trước mặt. “Mày đi từ chiều,” mẹ nói, không nhìn. “Sao mặt mày…?”

“Không phải con,” tôi nói, như cắt phăng miếng băng dán đang rứt lông tay. “Đứa bé. Không phải.”

Mẹ nhổm dậy, tay còn cầm cái muôi. Bà đứng như vậy mấy giây, rồi ngồi xuống. “Thế… mày định sao?”

“Con không biết.”

Mẹ gắp miếng cá, bỏ vào bát tôi, nhưng tay bà run, xương cá rơi lộp độp. “Ngày xưa tao có bầu mày,” bà nói chậm, “ba mày đi làm xa, người ta đồn cái gì cũng đồn. Tao không giải thích. Tao đẻ, tao nuôi. Đến lúc ba mày về, ẵm mày, nó bảo: ‘Con tao giống tao y xì.’ Tao cười. Không phải vì câu đó đúng hay sai, mà vì… tao không còn phải cầm một mình cái bát.” Bà nhìn tôi. “Tao không nói mày nên làm gì. Tao chỉ nói: cầm hay không cầm, là tay mày. Nhưng đừng để ai đưa cái bát cho mày rồi bảo là mày buộc phải cầm. Mày cầm thì vì muốn cầm.”

“Tức là… nếu con ‘đổ vỏ’, thì phải ‘đổ’ vì con chọn đổ.”

Mẹ gật. “Đổ vì mày thấy cái vỏ đó đáng đổ. Không phải vì người ta xếp mày vào vị trí.”

Đêm đó, tôi mở phong bì Lan đưa. Có ba tờ giấy: bản sao siêu âm có dấu trái tim cô vẽ bằng bút đỏ, tờ danh sách tên con gái tôi viết bữa nọ – cô đã khoanh tròn chữ “Miên” dày hơn, và một trang giấy viết tay:

“Nếu anh rời đi, em không trách. Nếu anh ở lại, em không xin. Nhưng nếu ngày nào đó, anh muốn gặp Miên, anh cứ đến. Em không cấm. Em chỉ mong, dù anh là gì của con, anh đừng nói xấu ba của nó. Vì trong những thứ chúng ta để lại cho một đứa trẻ, lời xấu là thứ nặng nhất.”

Tôi đọc đi đọc lại dòng cuối. Cái “đừng” đó dính như mật.

Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện. Lan đang bế Miên, mắt con bé hé hờ như một chiếc lá non mở. Hộ lý đưa tờ giấy chứng sinh. “Tên cha?” Cô hỏi, bút chì sẵn.

Tôi nhìn ô trống. Bàn tay tôi vỡ thành nhiều ngón. Tôi viết vào ô “Cha” một dấu gạch chéo. Ở mục “Người giám hộ/Bảo lãnh”, tôi viết tên mình, đứng thẳng từng chữ. Hộ lý ngước lên, mắt thoáng ngạc nhiên.

Lan nhìn tôi. Cô không khóc. Cô đặt con bé vào tay tôi. “Cha không phải,” cô nói rất khẽ, như để gió nghe, “nhưng bàn tay thì phải.”

Tôi bế Miên. Cái đầu con đặt vào hõm tay tôi như một quả vải mềm. Tự nhiên, tôi hiểu thế nào là một cái tên không cần được in vào ô “Cha” vẫn có thể ở đó, trong mùi tóc mới sinh, trong nhịp thở nhỏ. Tôi không thấy mình cao thượng. Tôi chỉ thấy tự mình kéo cái áo tự trọng khỏi móc, mặc lại, cài đủ cúc, rồi thêm một cái áo khác – áo của một người vác cái vỏ đi về phía biển, không ai ép.

Một tháng sau, tôi đón Lan và Miên từ bệnh viện về căn hộ mới thuê gần công viên. Lan ở đó, vì nhà cô chật, má cô hay mệt. Chúng tôi có một thỏa thuận lạ: tôi đến mỗi chiều, đỡ con để cô ngủ, đưa con đi chích ngừa, ghi sổ chiều cao, cân nặng. Có những tối, tôi ở lại đến khi cô thức dậy, pha cho cô cốc cacao, và đi. Không tên gọi, không danh xưng. Tôi biết sau này, khi có người hỏi, tôi sẽ trả lời là “bạn của mẹ”. Tôi không cần ghi chú thêm.

Có ngày trời mưa to. Tôi bế Miên đứng ở cửa sổ, chỉ ra những vệt mưa dài. “Đấy là chữ M,” tôi nói, “M như Miên.” Con bé không hiểu, nó nghẹo đầu, nước dãi dây ra cổ áo. Lan đứng sau lưng tôi, tay cầm một khăn nhỏ, lau. Ánh mắt cô lặng như mặt hồ vừa hết gió.

Một chiều khác, tôi gặp ông K ở siêu thị. Ông đẩy xe, mặt mày không còn hồ nước nữa, chỉ còn một thứ nặng như cái nồi inox đầy nước không đậy. Ông nhìn tôi, mấp máy. Tôi gật, đẩy xe đi. Chúng tôi đi qua nhau như hai người khách du lịch ở hai chiều quang tuyến. Ở lối ra, tôi quay lại – ông đứng bất động, nhìn một cái bỉm sơ sinh, mắt sâu như đáy bể bơi.

…Nhiều năm sau, có thể tôi sẽ yêu ai đó khác, cưới, sinh con. Có thể tôi sẽ đi một thành phố bên sông khác, nhìn thấy bóng mình trong gương thang máy mà không nhận ra. Có thể Miên gọi ai đó là ba, và tôi ở trong danh sách “chú thân”. Cũng có thể một ngày Miên hỏi: “Chú ơi, ba cháu đâu?” Và tôi sẽ nói: “Ba cháu là người đã chọn con đường của mình. Còn chú, chú chọn cầm bàn tay cháu lúc cháu chưa biết đi.”

Ở một nơi nào đó, trên cát, có những vỏ ốc người ta bỏ lại. Người nhặt về rửa sạch, đặt lên kệ, gọi đó là kỷ niệm. Người khác xếp thành hàng, thổi qua, nghe tiếng biển. Tôi không ăn ốc, nhưng tôi đã chọn đổ vỏ, vì trong cái vỏ rỗng ấy, khi áp vào tai, có tiếng con gái cười.

Và thế là đủ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News