1. Một buổi chiều lạ thường
Hôm ấy, trời Hà Nội cuối thu đổ bóng vàng trên từng mái nhà. Huy kết thúc công việc sớm hơn thường lệ. Anh vốn là kỹ sư cầu đường, công việc dày đặc, hiếm khi về trước sáu giờ. Nhưng hôm nay, dự án họp sớm, anh quyết định chạy xe thẳng về nhà, nghĩ đến cảnh được nằm dài trên ghế sô-pha và nghe Lan — vợ anh — lục đục nấu bữa tối.
Ngôi nhà hai tầng ở một khu ngoại ô yên tĩnh. Anh dắt xe vào, ngạc nhiên khi thấy cửa khép hờ. Trong nhà im lặng, chỉ có tiếng thì thầm vọng từ phòng bếp.
Huy định cất tiếng gọi, nhưng rồi bản năng thôi thúc anh dừng lại. Tiếng Lan rõ ràng, xen lẫn tiếng của Hạnh — em gái Lan.
— Chị cho thêm vào chưa? — Hạnh hỏi.
— Rồi, sáng nay cũng cho. Phải đều tay thì mới nhanh… — Lan đáp, giọng thấp nhưng đầy ý nghĩa.
— Cẩn thận, lỡ anh ấy nghi ngờ…
— Anh ta thì biết gì. Mấy hôm nay lúc nào cũng ngơ ngẩn, ký giấy tờ mà chẳng thèm đọc.
Huy chợt thấy tim mình đập dồn dập. Từ vài tháng nay, anh thường xuyên mệt mỏi, đầu óc như phủ sương, đôi khi đang lái xe lại quên mất mình định đi đâu. Anh từng nghĩ do công việc áp lực hoặc tuổi tác. Nhưng giờ, từng lời của họ như khớp vào nhau, tạo thành một mảnh ghép đáng sợ.
2. Dấu hiệu và nghi ngờ
Anh nhớ lại buổi sáng cách đây hai tuần, Lan mang cho anh ly cà phê sữa, nụ cười dịu dàng. Anh uống cạn, sau đó cả ngày lơ mơ, không tập trung nổi. Hoặc những bữa tối Hạnh thường sang chơi, giúp “nêm nếm” món canh, rồi múc cho anh bát đầy nhất.
Có những đêm, Huy tỉnh dậy giữa khuya, thấy Lan ngồi bên bàn, đọc gì đó rất chăm chú rồi nhanh tay cất vào ngăn kéo khi anh bước lại gần.
Huy không muốn tin, nhưng những mảnh ghép quá trùng khớp. Anh rón rén bước lùi, rồi giả vờ đóng cửa thật mạnh. Tiếng thì thầm trong bếp lập tức ngừng.
Lan chạy ra, tươi cười:
— Anh về sớm thế? Để em hâm lại canh cho nóng.
Huy gật, cố giấu sự rối bời trong mắt.
3. Cái bẫy của những kẻ thân quen
Suốt bữa ăn, Lan và Hạnh trò chuyện như không có gì, nhưng Huy để ý ánh mắt họ trao đổi nhanh, bàn tay Lan khẽ chạm vào tay Hạnh dưới gầm bàn. Anh giả vờ mệt, xin phép lên phòng nằm.
Đêm đó, khi Lan ngủ say, Huy mở tủ, tìm thấy một tập hồ sơ bảo hiểm nhân thọ đứng tên anh, với giá trị chi trả đủ để mua một căn biệt thự. Người thụ hưởng duy nhất: Lan.
Nhưng điều khiến anh lạnh sống lưng hơn là tờ giấy khám bệnh giả, ghi anh bị “sa sút trí tuệ sớm” do nguyên nhân tự nhiên, ký tên một bác sĩ mà anh chưa từng gặp.
4. Màn kịch chưa hạ màn
Sáng hôm sau, Huy làm như không biết gì. Anh uống cạn ly sữa Lan đưa, nhưng tối hôm trước anh đã đổ hết ra chậu cây, thay vào đó là nước lọc. Anh muốn biết họ sẽ làm gì tiếp theo.
Đúng như anh đoán, khi Huy “ngơ ngác” hỏi về cuộc họp bảo hiểm, Lan mỉm cười:
— Anh chỉ cần ký thôi, mọi thứ em lo hết.
Huy ký, nhưng đó là bản sao anh tự in, không phải giấy tờ thật.
Ba ngày sau, Lan và Hạnh hẹn nhau ở quán cà phê, bàn tán về “số tiền sắp nhận”. Huy đã ghi âm tất cả.
5. Kết thúc bất ngờ
Tối hôm đó, Huy đưa đoạn ghi âm cho Lan nghe. Cô tái mét, nhưng chưa kịp nói, Huy đã đặt lên bàn tấm ảnh: Lan và Hạnh cùng một người đàn ông lạ trong khách sạn, chụp cách đây hơn một tháng.
— Tôi nghĩ tiền bảo hiểm không phải thứ duy nhất hai người muốn — Huy nói, giọng đều đều.
Lan bật khóc, quỳ xuống, nhưng Huy quay đi, bỏ lại một câu:
— Ngày mai, tôi sẽ nộp hồ sơ ly hôn… và cả đoạn ghi âm này cho công an.
Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, như xóa sạch những dấu vết của một cuộc hôn nhân đã mục ruỗng.