×
×

Đi xem mắt phát hiện ra đối tượng xem mắt có 1 chiếc vòng cổ y hết mình

Sài Gòn chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm vàng con phố nhỏ. Tôi, Minh Anh, 29 tuổi, bước vào quán cà phê nhỏ trên đường Lê Lợi với tâm trạng nửa hồi hộp, nửa miễn cưỡng. Mẹ đã sắp xếp buổi xem mắt này từ cả tháng trước, và dù tôi không hào hứng, sự kiên trì của mẹ khiến tôi không thể từ chối. “Con gái lớn rồi, phải tìm một bến đỗ,” mẹ nói, ánh mắt đầy kỳ vọng. Tôi chỉ gật đầu, lòng nặng trĩu bởi một quá khứ chưa bao giờ nguôi ngoai.

Quán cà phê mang phong cách cổ điển, mùi hương cà phê rang hòa quyện với tiếng nhạc jazz dịu dàng. Tôi ngồi ở góc khuất, tay vô thức sờ lên chiếc vòng cổ bạc – một sợi dây mảnh với mặt đá hình giọt nước, món quà duy nhất anh trai tôi để lại trước khi mất tích cách đây mười năm. Anh Hùng, người anh mà tôi yêu thương hơn tất cả, đã biến mất trong một đêm mưa, khi tôi mới 19 tuổi. Cảnh sát kết luận anh chết trong một vụ tai nạn xe, nhưng thi thể không bao giờ được tìm thấy. Chiếc vòng cổ này là thứ duy nhất tôi còn giữ, như một sợi dây nối tôi với anh.

Người đàn ông đến muộn. Anh ta bước vào, dáng người cao ráo, mặc áo sơ mi xanh nhạt, ánh mắt sắc nhưng có chút gì đó trầm tư. Anh giới thiệu mình là Khánh, 32 tuổi, một kiến trúc sư. Giọng anh trầm ấm, nụ cười nhẹ nhàng, nhưng tôi không thể tập trung vào lời anh nói. Ánh mắt tôi bị hút vào chiếc vòng cổ lấp ló dưới cổ áo anh – một sợi dây bạc với mặt đá hình giọt nước, giống hệt chiếc vòng của tôi. Tim tôi đập mạnh, như thể cả thế giới ngừng lại.

“Anh… chiếc vòng đó, anh lấy ở đâu?” Tôi buột miệng, giọng run rẩy. Khánh ngạc nhiên, sờ tay lên vòng cổ. “Cái này à? Một người bạn tặng, lâu lắm rồi. Sao thế?” Anh cười, nhưng ánh mắt thoáng vẻ đề phòng. Tôi cố giữ bình tĩnh, nói rằng nó giống một món đồ gia đình tôi từng có. Trong đầu tôi, một ý nghĩ điên rồ lóe lên: liệu có phải anh Hùng không chết? Liệu Khánh có phải là anh trai tôi, người đã mất tích và giờ trở về với một danh tính mới?

Buổi xem mắt trôi qua trong sự lơ đãng của tôi. Khánh kể về công việc, về những chuyến đi Đà Lạt để tìm cảm hứng thiết kế, nhưng tôi chỉ chăm chăm nhìn chiếc vòng cổ. Tôi hỏi thêm về nó, và anh trả lời mơ hồ: “Một người bạn thân tặng, giờ không còn liên lạc nữa.” Câu trả lời của anh càng khiến tôi nghi ngờ. Tôi xin phép chụp một bức ảnh anh, nói rằng để gửi cho mẹ, nhưng thật ra là để lưu lại manh mối. Khi chia tay, tôi cố nở nụ cười, nhưng lòng đã quyết: tôi phải tìm hiểu về Khánh.

Những ngày sau, tôi như người mất hồn. Tôi lục lại mọi kỷ vật của anh Hùng: những bức thư, tấm ảnh gia đình, và cả cuốn nhật ký anh viết trước khi mất. Trong đó, anh nhắc đến một người bạn thân tên K, người mà anh tin tưởng tuyệt đối. “K là người duy nhất hiểu mình,” anh viết. “Cậu ấy tặng mình chiếc vòng cổ, nói rằng nó sẽ mang lại may mắn.” Tôi run rẩy khi đọc những dòng ấy. Liệu K có phải là Khánh? Nhưng tại sao Khánh lại có chiếc vòng của anh tôi, nếu anh ấy không phải là anh Hùng?

Tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin về Khánh. Qua mạng xã hội, tôi biết anh là một kiến trúc sư có tiếng, sống khép kín, ít bạn bè. Tôi liên hệ với một người bạn làm thám tử tư, nhờ điều tra về quá khứ của Khánh. Trong lúc chờ đợi, tôi nhắn tin hẹn gặp anh lần nữa, lấy cớ muốn cảm ơn buổi gặp trước. Khánh đồng ý, và chúng tôi gặp nhau ở một công viên ven sông. Lần này, anh mặc áo thun giản dị, chiếc vòng cổ lấp lánh dưới ánh nắng. Tôi không kìm được, hỏi thẳng: “Anh Khánh, anh có từng quen một người tên Hùng, khoảng mười năm trước không?”

Khánh sững lại, ánh mắt tối đi. “Sao cô biết tên Hùng?” Anh hỏi, giọng lạnh hơn thường lệ. Tôi kể về anh trai mình, về chiếc vòng cổ, về nỗi đau mất anh mà gia đình tôi gánh chịu. Khánh im lặng, đôi tay nắm chặt. Rồi anh thở dài, nói: “Minh Anh, có những chuyện tôi không muốn nhắc lại. Nhưng nếu cô đã hỏi, tôi sẽ kể.”

Anh kể rằng mười năm trước, anh và Hùng là bạn thân, cùng học kiến trúc ở đại học. Hùng là người tài năng, nhiệt huyết, nhưng cũng dễ bị cuốn vào những rắc rối. Một đêm, họ cùng tham gia một buổi tiệc ở ngoại ô Sài Gòn. Hùng uống quá nhiều, và trên đường về, một tai nạn đã xảy ra. Khánh lái xe, và Hùng ngồi bên cạnh. Chiếc xe mất kiểm soát, lao xuống sông. Khánh thoát ra được, nhưng khi quay lại tìm Hùng, anh đã biến mất dưới dòng nước đen ngòm.

“Tôi đã cố tìm cậu ấy, nhưng vô ích,” Khánh nói, mắt đỏ hoe. “Chiếc vòng này là thứ cuối cùng Hùng đưa tôi trước khi tai nạn xảy ra. Cậu ấy nói: ‘Giữ nó, như giữ một phần của tao.’ Tôi mang nó từ đó, như một lời nhắc nhở về tội lỗi của mình.” Tôi sững sờ, không tin vào tai mình. Khánh, người đàn ông tôi tưởng là anh trai thất lạc, hóa ra là người liên quan đến cái chết của anh Hùng.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Vài ngày sau, người bạn thám tử gửi tôi một báo cáo. Trong đó, có chi tiết khiến tôi lạnh người: Khánh không chỉ là bạn của Hùng, mà còn là người đã cãi nhau với anh tôi ngay trước tai nạn. Một nhân chứng kể rằng họ thấy hai người tranh cãi gay gắt trong xe, và Khánh dường như đã cố ý lái xe với tốc độ cao. Cảnh sát khi đó không điều tra sâu, vì thiếu bằng chứng, và Khánh được tha bổng.

Tôi hẹn gặp Khánh lần cuối, tại chính quán cà phê nơi chúng tôi xem mắt. Tôi mang theo cuốn nhật ký của anh Hùng, đặt nó trước mặt anh. “Anh Khánh, anh có biết anh Hùng viết gì về anh không? Anh ấy tin anh, nhưng anh đã làm gì với anh ấy?” Tôi hỏi, giọng nghẹn lại. Khánh tái mặt, cố chối, nhưng ánh mắt anh đã nói lên tất cả. “Tôi không cố ý,” anh thì thầm. “Tôi chỉ… mất kiểm soát. Hùng muốn tôi thừa nhận một sai lầm lớn, nhưng tôi không thể. Tôi đã hoảng loạn.”

Hóa ra, Hùng phát hiện Khánh gian lận trong một dự án lớn của trường, và anh muốn báo cáo với giảng viên. Khánh cầu xin Hùng giữ bí mật, nhưng Hùng kiên quyết. Đêm đó, trong cơn say và giận dữ, Khánh đã lái xe điên cuồng, dẫn đến tai nạn. Anh ta không cố ý giết Hùng, nhưng chính sự ích kỷ của anh đã đẩy mọi thứ đến bi kịch.

Tôi đứng dậy, rời quán mà không nói thêm lời nào. Chiếc vòng cổ trên cổ tôi bỗng nặng trĩu. Tôi tháo nó ra, đặt vào một chiếc hộp nhỏ, cùng với cuốn nhật ký của anh Hùng. Tôi gửi hộp đó cho mẹ, kèm một lá thư: “Mẹ, con đã tìm ra sự thật về anh Hùng. Con không thể tha thứ, nhưng con sẽ học cách buông bỏ.”

Khánh không bao giờ liên lạc lại. Tôi nghe nói anh ta rời Sài Gòn, chuyển đến một thành phố khác, mang theo chiếc vòng cổ – một gánh nặng anh sẽ không bao giờ trút bỏ. Còn tôi, tôi đứng trước dòng sông nơi anh Hùng mất, thầm thì: “Anh Hùng, em đã tìm thấy anh, dù chỉ trong ký ức. Em sẽ sống tiếp, vì anh.”

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News