1.
Tiếng ly chạm nhau lách cách hòa cùng tiếng nhạc du dương trong hội trường sáng rực. Những dải voan trắng muốt buông nhẹ từ trần nhà, phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp, như một giấc mơ vừa hiện ra.
Tôi đứng bên cạnh Tùng – chồng sắp cưới – nắm tay anh thật chặt. Bao nhiêu ngày tháng chờ đợi, bao nhiêu giọt nước mắt và nụ cười cuối cùng cũng gom lại trong buổi chiều hôm nay.
Người ta vẫn bảo, hôn lễ là khoảnh khắc đẹp nhất của một đời con gái. Tôi cũng từng tin thế, cho đến khi…
2.
Ở dãy bàn gần sân khấu, mẹ chồng tôi – bà Mai – đang trò chuyện cùng vài người họ hàng. Bà mặc bộ áo dài đỏ rực, cổ tay đeo vòng ngọc, môi đánh màu son trầm quyền lực. Bà chưa từng tỏ ra quá thân thiện với tôi, nhưng tôi vẫn tự nhủ đó chỉ là khoảng cách thường thấy giữa mẹ chồng – nàng dâu.
Bố tôi ngồi ở bàn đối diện. Ông mặc vest xám, mái tóc hoa râm chải gọn. Dù dáng người hơi gầy và gương mặt rám nắng, tôi luôn thấy ông có một vẻ trầm tĩnh mà ấm áp. Ông hiếm khi dự những buổi tiệc sang trọng, vì thế hôm nay ông cố giữ cho mình thật chỉn chu.
Mọi thứ vẫn đang diễn ra êm đẹp… cho đến khi bà Mai đột ngột đứng dậy.
3.
Tiếng ghế nghiến mạnh xuống nền gạch khiến vài người giật mình quay lại. Bà Mai chống nạnh, chỉ thẳng tay về phía bố tôi, giọng sắc như dao:
– Ông kia! Tôi nói cho ông biết, ông chỉ là một kẻ ăn mày!
Không khí như đông cứng. Tiếng nhạc dừng lại đột ngột, ánh mắt của hàng trăm khách mời lập tức đổ dồn về phía bàn hai người.
Tôi chết lặng, tim đập loạn.
– Mẹ… mẹ nói gì thế ạ? – Tôi lắp bắp, cố tiến lên.
Bà Mai vẫn không rời mắt khỏi bố tôi:
– Con gái của một thằng ăn mày mà đòi làm dâu nhà tôi à? Ông định lừa ai? Ăn mặc lịch sự thế này thì che được gì? Tôi nghe nói, trước đây ông từng lang thang xin ăn khắp phố!
Tiếng xì xào dấy lên. Tôi run bắn, cố tìm lời phản bác nhưng cổ họng nghẹn ứ. Trong đầu tôi rối tung: tại sao bà lại nói vậy, và tại sao ngay giữa đám cưới?
4.
Bố tôi chậm rãi đứng dậy. Ông không vội, chỉ đưa tay chỉnh lại cà vạt, rồi nhìn thẳng vào bà Mai. Ánh mắt ông bình thản đến mức khiến cả hội trường im bặt.
– Hôm nay là ngày cưới của con gái tôi, tôi không muốn ồn ào. Nhưng nếu bà đã nói thế… tôi xin phép hủy hôn.
Tiếng bàn ghế xô lệch. Tôi sững người:
– Bố! Bố nói gì thế?
Tùng cũng hoảng:
– Bác ơi, chuyện này…
Bố tôi giơ tay ngăn lại, ánh mắt vẫn không rời bà Mai. Ông mở chiếc cặp da đặt cạnh ghế, lấy ra một tập hồ sơ.
5.
– Đây là bằng thạc sĩ của tôi, ngành Quản trị Kinh doanh, tốt nghiệp tại Pháp năm 1995. – Ông đặt tấm bằng lên bàn, giọng dõng dạc vang khắp hội trường. – Còn đây… – Ông rút ra một sấp giấy tờ khác – giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, quyền sở hữu nhà, và giấy phép kinh doanh của tôi.
Ông lật từng tờ một, cho mọi người nhìn rõ:
– Căn biệt thự ở phố Hoàng Diệu, hai lô đất ở ngoại ô, và… hội trường tiệc cưới này, bà Mai ạ. Nơi bà đang đứng, là tài sản của tôi.
Một tiếng “ồ” kinh ngạc lan khắp hội trường. Mẹ tôi – vẫn ngồi ở bàn bên – chỉ khẽ cúi đầu, đôi mắt ánh lên một nỗi buồn pha lẫn kiêu hãnh.
6.
Bố tôi quay sang tôi, giọng chậm rãi:
– Con gái, bố xin lỗi vì để con phải chịu ấm ức ngay trong ngày trọng đại. Nhưng một cuộc hôn nhân không thể bắt đầu bằng sự khinh miệt.
Ông nhìn sang Tùng:
– Cháu là người thế nào, bố không dám phán xét. Nhưng một người đàn ông trưởng thành phải biết bảo vệ người mình yêu, kể cả trước gia đình mình.
Tùng cúi đầu, im lặng. Bà Mai thì tím tái mặt mày, đôi môi run run nhưng không thốt được lời nào.
7.
Tôi nhìn bố, nước mắt ứa ra. Tôi nhớ lại những ngày thơ ấu, khi ông vất vả khởi nghiệp với một cửa hàng nhỏ, rồi nhiều năm lặn lội xuất khẩu hàng hóa sang nước ngoài. Có những thời điểm gia đình khó khăn, nhưng ông chưa bao giờ để tôi phải mặc cảm.
Câu chuyện “ăn mày” mà bà Mai vừa nói, hóa ra chỉ là một lần nhiều năm trước, khi ông ăn mặc đơn giản ngồi ngoài phố chờ bạn, bị ai đó nhầm tưởng là hành khất. Tin đồn ấy, không hiểu sao, đã đến tai bà.
Nhưng quan trọng hơn, tôi nhận ra: người bố bị sỉ nhục hôm nay đã lựa chọn đứng lên bảo vệ tôi, ngay cả khi phải đánh đổi cả đám cưới.
8.
Bố nắm tay tôi, kéo tôi rời khỏi sân khấu. Bên ngoài, nắng chiều vẫn rực rỡ, nhưng lòng tôi như vừa bước qua một cơn mưa lạnh.
– Bố… con… – Tôi nghẹn lời.
– Không sao, con. – Ông siết tay tôi. – Một người đàn ông có thể mất tiền, mất nhà, nhưng không thể mất đi lòng tự trọng. Con gái của bố cũng vậy.
Chúng tôi bước đi, để lại sau lưng cả hội trường sững sờ.
9.
Vài tháng sau, tôi nghe tin Tùng đã hủy mọi liên lạc với gia đình anh một thời gian dài. Một buổi chiều, anh tìm đến nhà, xin lỗi rối rít. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng bảo:
– Không phải lỗi của anh. Chỉ là, chúng ta không cùng đứng ở một bờ.
Và rồi, vào đúng ngày tròn một năm hôm ấy, bố đưa cho tôi một tấm thiệp mời:
– Khai trương khách sạn mới của bố. Cũng chính là chỗ… từng diễn ra đám cưới dang dở.
Tôi bật cười. Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu rằng, có những cơn mưa bất ngờ giữa ngày nắng chỉ để ta biết trân quý hơn ánh sáng.