Mùi hương hoa nhài phảng phất trong không khí, hòa lẫn với tiếng cười nói rộn ràng. Đám cưới của em gái tôi, Minh Thư, diễn ra trong một buổi tối mùa thu dịu mát, dưới ánh đèn lồng đỏ rực treo khắp sân vườn. Ai cũng bảo đó là một ngày hoàn hảo: cô dâu lộng lẫy trong tà áo dài trắng thêu hoa, chú rể – Thành, một kiến trúc sư trẻ đầy triển vọng – nở nụ cười ấm áp, khiến người đối diện không khỏi cảm mến. Nhưng giữa những ánh mắt hạnh phúc và tiếng chúc tụng, tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, như thể có điều gì đó đang ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi thời khắc để bùng nổ.
Tôi đứng lặng ở một góc sân, tay bưng ly rượu vang, mắt dõi theo cậu con trai tám tuổi của mình, Minh Khang. Thằng bé lặng lẽ ngồi trên ghế, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào đám đông, nhưng không nói một lời. Khang bị câm từ nhỏ, một căn bệnh bẩm sinh khiến nó chưa bao giờ cất lên được âm thanh nào ngoài những tiếng ú ớ mơ hồ. Tôi đã quen với sự im lặng của con, nhưng hôm nay, ánh mắt nó lạ lùng hơn thường lệ. Nó không nhìn cô dâu, chú rể, hay những chiếc bánh ngọt rực rỡ trên bàn tiệc. Nó nhìn thẳng vào Thành, với một vẻ mặt mà tôi không thể diễn giải – như thể nó đang nhìn xuyên qua con người anh ta.
“Chị, chị nghĩ gì mà đứng đây thẫn thờ thế?” Minh Thư bước đến, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Em tôi rạng rỡ, đôi má hồng hào, đôi mắt lấp lánh hạnh phúc. Tôi mỉm cười, cố xua đi cảm giác bất an.
“Chị đang nghĩ… em đúng là cô dâu đẹp nhất mà chị từng thấy,” tôi đáp, nâng ly rượu chạm nhẹ vào ly của em. Minh Thư cười lớn, kéo tôi vào vòng tay ấm áp. Nhưng khi tôi ngẩng lên, tôi bắt gặp ánh mắt của Khang, vẫn không rời khỏi Thành. Một thoáng rùng mình chạy dọc sống lưng tôi.
Tiệc cưới diễn ra suôn sẻ. Khách khứa nâng ly, những bài hát tình ca vang lên, và ánh đèn lồng đỏ làm cả khu vườn như chìm trong một giấc mơ. Thành, với vẻ ngoài lịch lãm và giọng nói trầm ấm, liên tục kể những câu chuyện hài hước, khiến mọi người cười nghiêng ngả. Anh ta kể về lần đầu gặp Minh Thư ở một quán cà phê, khi cô làm đổ cả cốc nước lên áo anh, và cách họ đã cùng nhau cười phá lên như hai đứa trẻ. “Từ khoảnh khắc đó, tôi biết cô ấy là định mệnh của mình,” Thành nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Minh Thư. Khách khứa vỗ tay, còn tôi chỉ gượng cười. Không hiểu sao, mỗi lời anh ta nói đều khiến tôi cảm thấy như đang nghe một câu chuyện được dàn dựng quá hoàn hảo.
Đêm dần sâu, tiệc cưới chuyển sang phần khiêu vũ. Tôi ngồi bên Khang, đặt tay lên vai con, khẽ hỏi: “Con có vui không? Hôm nay là ngày cưới của dì Thư đấy.” Khang không đáp, chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn dán chặt vào Thành, người đang dẫn Minh Thư xoay vòng trên sàn nhảy. Tôi thở dài, tự nhủ có lẽ mình quá nhạy cảm. Nhưng rồi, bất chợt, Khang nắm chặt tay tôi. Bàn tay nhỏ bé của nó run lên, và tôi cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ, như thể nó đang cố truyền tải điều gì đó.
“Con sao thế, Khang?” tôi thì thầm, cúi xuống gần con. Nhưng Khang không nhìn tôi. Nó đứng bật dậy, bước ra giữa đám đông, đôi chân nhỏ bé nhưng dứt khoát. Mọi người bắt đầu chú ý, tiếng nhạc nhỏ dần. Tôi hốt hoảng chạy theo, gọi tên con, nhưng nó không dừng lại. Nó đi thẳng đến chỗ Thành và Minh Thư, đôi mắt sáng rực một cách kỳ lạ, như thể bị điều khiển bởi một thứ gì đó ngoài tầm hiểu biết của tôi.
Và rồi, điều không ai ngờ tới đã xảy ra.
Khang, đứa con trai câm bẩm sinh của tôi, người chưa bao giờ nói được một lời, bỗng mở miệng. Giọng nó trong trẻo, rõ ràng, nhưng lạnh lùng đến rợn người. Nó chỉ thẳng vào Thành, người đang đứng sững sờ bên Minh Thư, và hét lên: “Đừng để cho chú ấy thoát! Chú ấy là kẻ giết người!”
Cả sân vườn im phăng phắc. Tiếng nhạc tắt ngấm. Những ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía Khang, rồi chuyển sang Thành. Minh Thư tái mặt, buông tay Thành, lùi lại một bước. “Khang, con nói gì vậy?” cô lắp bắp, giọng run rẩy. Nhưng Khang không nhìn cô. Nó vẫn chỉ tay vào Thành, đôi mắt như bốc cháy. “Chú ấy đã giết người! Con thấy rồi! Con thấy chú ấy trong giấc mơ!”
Tôi lao đến ôm lấy Khang, tim đập thình thịch. “Khang, bình tĩnh, con đang nói gì thế?” Tôi gần như hét lên, nhưng trong lòng tôi, một cảm giác kinh hoàng đang trỗi dậy. Không phải vì lời nói của Khang, mà vì giọng nói của nó – giọng nói mà tôi chưa từng nghe bao giờ. Làm sao một đứa trẻ câm bẩm sinh lại có thể nói rõ ràng như thế? Và tại sao nó lại chỉ vào Thành, người mà nó chưa từng gặp trước ngày cưới?
Thành bật cười, nhưng nụ cười gượng gạo, không giấu được sự lúng túng. “Trời ạ, thằng bé chắc là tưởng tượng thôi. Trẻ con mà, hay mơ mộng linh tinh.” Anh ta cố vươn tay chạm vào vai Minh Thư, nhưng cô lùi lại, ánh mắt đầy nghi ngờ. Đám đông bắt đầu xì xào. Một vài người nhìn Thành với ánh mắt dò xét, còn tôi chỉ biết ôm chặt Khang, cảm nhận cơ thể nhỏ bé của nó run lên từng hồi.
“Chị, chị tin em chứ?” Minh Thư quay sang tôi, giọng gần như van xin. “Thành không thể… Anh ấy không thể làm chuyện đó, đúng không?”
Tôi không trả lời ngay. Trong đầu tôi, hàng loạt câu hỏi quay cuồng. Khang chưa bao giờ nói được, vậy tại sao nó lại nói vào đúng khoảnh khắc này? Và tại sao nó lại chỉ vào Thành? Tôi nhìn sang Thành, người đang cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tôi nhận ra đôi tay anh ta đang run nhẹ. Có gì đó không ổn.
Tối hôm đó, sau khi đám cưới kết thúc trong sự ngượng ngùng, tôi đưa Khang về nhà. Thằng bé im lặng trở lại, như thể khoảnh khắc nó cất giọng chỉ là một giấc mơ. Tôi ngồi bên giường con, khẽ hỏi: “Khang, con đã thấy gì trong giấc mơ? Con nói chú Thành là kẻ giết người, con thấy điều đó ở đâu?” Khang nhìn tôi, đôi mắt trống rỗng, rồi viết lên cuốn sổ nhỏ mà nó vẫn dùng để giao tiếp: Con thấy một người phụ nữ. Chú ấy đẩy cô ấy xuống cầu thang. Cô ấy chết.
Tôi lạnh toát. Khang chưa bao giờ gặp Thành trước đây, và nó cũng không phải kiểu trẻ con bịa chuyện. Nhưng làm sao nó có thể biết? Tôi quyết định tìm hiểu. Đêm đó, tôi lục lại mọi thông tin về Thành mà tôi có thể tìm được. Anh ta là một kiến trúc sư nổi tiếng, từng làm việc ở nhiều thành phố, chuyển đến đây hai năm trước. Hồ sơ của anh ta sạch sẽ, không một vết nhơ. Nhưng có một chi tiết khiến tôi chú ý: Thành từng sống ở Đà Lạt, và cách đây ba năm, một vụ án mạng chưa được giải quyết đã xảy ra ở đó. Một cô gái trẻ, tên là Linh, được tìm thấy chết dưới chân cầu thang trong căn nhà thuê. Cảnh sát kết luận đó là tai nạn, nhưng gia đình nạn nhân luôn nghi ngờ có kẻ đứng sau.
Tôi không dám kể với Minh Thư ngay. Em tôi đang hạnh phúc, và tôi không muốn phá hủy điều đó chỉ dựa trên một linh cảm. Nhưng tôi không thể bỏ qua. Tôi liên lạc với một người bạn làm trong ngành cảnh sát, nhờ anh ta tìm lại hồ sơ vụ án. Trong khi chờ đợi, tôi bắt đầu để ý đến Thành nhiều hơn. Anh ta vẫn cư xử bình thường, nhưng có những khoảnh khắc tôi bắt gặp anh ta nhìn Khang với ánh mắt kỳ lạ – không phải giận dữ, mà là sợ hãi.
Một tuần sau, người bạn của tôi gọi lại. “Hà, vụ án ở Đà Lạt… có một chi tiết lạ. Lúc đó, Thành có mặt trong thành phố, làm việc cho một dự án gần nơi xảy ra vụ án. Nhưng anh ta không bị điều tra, vì không có bằng chứng liên quan.” Tôi cảm thấy nghẹt thở. “Còn gì nữa không?” tôi hỏi. Anh ta ngập ngừng. “Có một nhân chứng nói đã thấy một người đàn ông rời khỏi căn nhà của nạn nhân vào đêm hôm đó. Mô tả khá khớp với Thành, nhưng không đủ để kết tội.”
Tôi quyết định đối chất với Thành. Tôi hẹn anh ta tại một quán cà phê nhỏ, nói rằng muốn bàn về Minh Thư. Khi tôi nhắc đến vụ án ở Đà Lạt, gương mặt Thành cứng lại. “Chị đang nghi ngờ tôi sao?” anh ta hỏi, giọng lạnh lẽo. Tôi không đáp, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh ta. “Khang nói nó thấy anh trong giấc mơ. Nó nói anh đã giết người.” Thành bật cười, nhưng lần này, nụ cười của anh ta không còn tự nhiên nữa. “Chị tin lời một đứa trẻ câm sao? Nó bịa chuyện thôi.”
Nhưng đêm đó, mọi thứ thay đổi.
Tôi nhận được một cuộc gọi từ Minh Thư, giọng cô hoảng loạn. “Chị, Thành… anh ấy bỏ đi rồi! Anh ấy nói anh ấy không thể ở lại, rằng có điều gì đó đang đuổi theo anh ấy!” Tôi vội vàng đến nhà em gái. Minh Thư ngồi co ro trên ghế, tay ôm một mẩu giấy. Đó là thư của Thành, chỉ vỏn vẹn một dòng: Anh xin lỗi, Thư. Anh không xứng đáng với em.
Tôi lập tức gọi cho người bạn cảnh sát. Họ tìm thấy Thành tại một bến xe, đang cố rời khỏi thành phố. Khi bị bắt, anh ta không chống cự. Trong cuộc thẩm vấn, Thành thú nhận. Anh ta đã có quan hệ với Linh, cô gái ở Đà Lạt. Một đêm, trong cơn say, họ cãi vã, và anh ta vô tình đẩy cô xuống cầu thang. Anh ta hoảng loạn, bỏ trốn, và vụ án bị chôn vùi như một tai nạn.
Nhưng điều khiến tôi rùng mình nhất không phải lời thú tội của Thành. Khi tôi trở về nhà, Khang đang ngồi trên ghế, tay cầm cuốn sổ. Nó viết: Cô ấy đã nói với con. Cô ấy muốn chú ấy bị trừng phạt. Tôi nhìn vào mắt con, và lần đầu tiên, tôi cảm thấy nó không còn là đứa trẻ tám tuổi mà tôi từng biết. Có điều gì đó, một thứ gì đó không thuộc về thế giới này, đang ẩn trong ánh mắt của nó.
Đám cưới của Minh Thư tan vỡ, nhưng em tôi dần vượt qua. Còn Khang, nó không bao giờ nói thêm một lời nào nữa. Nhưng mỗi đêm, khi tôi nhìn vào đôi mắt của con, tôi tự hỏi: Liệu đó có thực sự là Khang đã nói trong đêm cưới, hay là một linh hồn khác đã mượn giọng nói của nó để vạch trần sự thật?