Dưới ánh nắng vàng rực của buổi trưa hè, làng quê nhỏ ven sông rộn ràng tiếng cười nói. Nhà bà Dung, căn nhà ngói đỏ nằm giữa cánh đồng lúa xanh mướt, hôm nay đông như hội. Hôm nay là ngày cưới của Nam, con trai út của bà, với Hà Lan – cô gái được cả làng khen ngợi là “ngọc nữ”. Hà Lan xinh đẹp, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, nụ cười dịu dàng như gió xuân, và cách cư xử lễ phép khiến ai cũng phải tấm tắc. Bà Dung đứng trước cổng, áo dài tím thắm, nở nụ cười mãn nguyện khi đón khách, lòng tự hào vì cưới được cô con dâu hoàn hảo. Nhưng trong không khí rộn ràng ấy, có một bí mật đang lặng lẽ len lỏi, như con rắn độc ẩn mình trong lùm cỏ.
Tôi, Linh – cô cháu họ của bà Dung – đứng lẫn trong đám đông, quan sát Hà Lan. Cô ấy lướt qua từng bàn tiệc, ánh mắt lấp lánh, lời chào ngọt ngào như mật. Ai cũng yêu mến cô, từ các bà cụ đến lũ trẻ con. Nhưng mỗi lần ánh mắt Hà Lan lướt qua tôi, tôi cảm nhận được một tia lạnh lẽo, như thể cô ấy biết tôi đang nghi ngờ điều gì đó. Tôi không có bằng chứng, chỉ là linh cảm – một cảm giác bất an không thể giải thích, như khi bạn đứng trước một bức tranh hoàn hảo nhưng lại thấy một vết nứt nhỏ xíu.
Hà Lan đến làng cách đây một năm, xuất hiện như một cơn gió lạ. Cô tự nhận là cô gái mồ côi từ thành phố, về quê tìm việc làm và tình cờ quen Nam trong một lần đi chợ. Chuyện tình của họ nhanh chóng nở rộ, như một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Nam, chàng trai hiền lành, làm nghề sửa xe, mê mẩn Hà Lan ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bà Dung, vốn khó tính, cũng nhanh chóng bị cô chinh phục bởi sự khéo léo và chăm chỉ. Chẳng bao lâu, cả làng đều nhắc đến Hà Lan như biểu tượng của sự hoàn hảo: cô giúp bà Dung việc nhà, tặng quà cho hàng xóm, thậm chí còn tổ chức lớp học miễn phí cho trẻ con trong làng. Ai mà không yêu cô ấy cơ chứ?
Nhưng tôi không tin vào sự hoàn hảo. Có lần, tôi thấy Hà Lan lén lút gọi điện trong góc vườn, giọng cô nhỏ nhưng sắc lạnh, không giống với vẻ dịu dàng thường ngày. Một lần khác, tôi bắt gặp cô lục lọi giấy tờ trong phòng bà Dung, nhưng khi tôi hỏi, cô chỉ cười, bảo rằng đang tìm giấy tờ hộ khẩu để làm thủ tục cưới. Tôi giữ im lặng, nhưng trong lòng đã bắt đầu dệt nên một mạng lưới nghi ngờ.
Ngày cưới diễn ra suôn sẻ, hay ít nhất là bề ngoài như vậy. Hà Lan trong chiếc áo cưới trắng muốt, đứng bên Nam, trông như cặp đôi bước ra từ truyện cổ tích. Nhưng khi tiệc cưới gần tàn, một sự cố nhỏ đã làm tôi chú ý. Một bà cụ trong làng, bà Năm, say rượu, đứng dậy và lẩm bẩm: “Cô Hà Lan này… nhìn quen lắm. Hình như tôi gặp ở đâu rồi…” Mọi người cười xòa, nghĩ bà cụ lẫn, nhưng tôi thấy Hà Lan thoáng tái mặt, tay nắm chặt váy cưới. Khoảnh khắc đó, tôi biết mình phải hành động.
Sau đám cưới, tôi bắt đầu điều tra. Tôi không phải thám tử, chỉ là một cô gái 25 tuổi làm kế toán ở huyện, nhưng tôi có sự tò mò và quyết tâm. Tôi hỏi thăm bà Năm, nhưng cụ chỉ nhớ mang máng rằng đã gặp Hà Lan ở một khu chợ xa, nơi có vụ lừa đảo bán đất ảo cách đây vài năm. “Cô ta đội tóc giả, đeo kính, nhưng cái miệng cười thì giống hệt,” bà Năm nói, giọng chắc nịch. Tôi không vội kết luận, nhưng manh mối ấy đủ để tôi đào sâu hơn.
Tôi lên mạng, lục lại các bài báo cũ về những vụ lừa đảo bất động sản. Một cái tên xuất hiện: Nguyễn Thị Lan, một phụ nữ trẻ bị nghi ngờ dính líu đến nhiều vụ lừa bán đất ở các tỉnh lân cận. Không có ảnh rõ ràng, nhưng mô tả về cô ta trùng khớp một cách kỳ lạ: xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, chuyên đóng vai người đáng tin cậy để dụ dỗ nạn nhân. Tôi liên hệ với một người bạn làm báo, nhờ anh tra giúp thông tin. Vài ngày sau, anh gửi tôi một tấm ảnh mờ, chụp từ camera an ninh: một cô gái có nụ cười giống hệt Hà Lan, đang trao đổi giấy tờ với một nhóm người.
Tôi quyết định đối chất với Hà Lan. Một buổi tối, khi bà Dung và Nam đi thăm họ hàng, tôi đến nhà, gõ cửa phòng cô. Hà Lan mở cửa, vẫn với nụ cười hoàn hảo, nhưng ánh mắt cô sắc lạnh. “Chị Linh, muộn thế này có chuyện gì sao?” cô hỏi, giọng nhẹ nhàng như gió.
Tôi đi thẳng vào vấn đề, đặt tấm ảnh từ camera an ninh lên bàn. “Chị biết em là ai, Hà Lan. Hoặc nên gọi em là Nguyễn Thị Lan?” Cô sững người, nụ cười tắt ngấm. Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy rõ sự hoảng loạn trong mắt cô, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Chị nói gì lạ vậy? Em không hiểu.”
Tôi kể lại những gì mình biết: về các vụ lừa đảo, về những nạn nhân mất trắng tiền bạc, về cách cô thay đổi danh tính và xuất hiện ở làng này. Hà Lan im lặng, rồi bất ngờ bật cười, một nụ cười sắc lạnh. “Chị thông minh hơn em nghĩ. Nhưng chị định làm gì? Kể cho cả làng? Hay báo công an? Chị có bằng chứng gì ngoài một tấm ảnh mờ?”
Tôi thừa nhận, bằng chứng của tôi chưa đủ để buộc tội cô. Nhưng tôi không định báo công an – chưa phải lúc. “Tôi chỉ muốn em rời khỏi đây, trước khi tôi công khai mọi chuyện,” tôi nói. “Em có thể lừa cả làng, nhưng không lừa được tôi.” Hà Lan nhìn tôi, ánh mắt như muốn xuyên thủng, nhưng cuối cùng cô gật đầu. “Được. Em sẽ đi. Nhưng chị sẽ hối hận.”
Hà Lan biến mất ngay sáng hôm sau, không một lời từ biệt. Cô để lại một lá thư cho Nam, nói rằng cô nhận ra mình không phù hợp với cuộc sống làng quê và xin lỗi vì đã ra đi. Nam suy sụp, bà Dung khóc lóc, trách trời trách đất. Cả làng xôn xao, ai cũng tiếc nuối cô con dâu ngoan hiền. Chỉ mình tôi biết sự thật, nhưng tôi chọn im lặng, vì tôi không muốn làm tổn thương Nam thêm nữa.
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Một tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Giọng nói ở đầu dây bên kia là Hà Lan, nhưng không còn ngọt ngào như trước. “Chị Linh, chị nghĩ chị thắng sao? Chị nên kiểm tra két sắt của bà Dung đi. Em để lại một món quà đấy.”
Tôi hoảng hốt chạy đến nhà bà Dung. Nam đang ở đó, mặt tái mét, tay cầm một xấp giấy tờ. Hóa ra, Hà Lan đã lấy trộm giấy tờ nhà đất của gia đình, thay thế bằng những bản sao giả. Cô ta đã âm thầm bán mảnh đất lớn nhất của bà Dung cho một công ty bất động sản, thu về hàng tỷ đồng trước khi bỏ trốn. Nhưng điều khiến tôi lạnh gáy là một tờ giấy nhỏ kẹp trong xấp tài liệu, viết tay: “Cảm ơn chị Linh đã giúp tôi rời đi đúng lúc. Chúc chị vui với chiến thắng của mình.”
Tôi sững sờ. Hóa ra, Hà Lan đã lợi dụng sự nghi ngờ của tôi để tạo cơ hội trốn chạy, mang theo số tiền khổng lồ. Cô ta không chỉ lừa cả làng, mà còn lừa cả tôi – người duy nhất nghi ngờ cô. Nam ôm đầu, khóc nức nở, còn bà Dung ngã quỵ, miệng lẩm bẩm: “Sao tôi lại tin nó…”
Vài tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn từ một số ẩn danh, kèm theo một bức ảnh: Hà Lan, trong một chiếc váy lộng lẫy, đứng trước một ngôi biệt thự sang trọng ở đâu đó. Dòng chữ kèm theo chỉ vỏn vẹn: “Chị Linh, trò chơi chưa kết thúc đâu.” Tôi nhìn bức ảnh, lòng dâng lên một cảm giác bất an mới. Hà Lan không chỉ là một kẻ lừa đảo, mà còn là một kẻ biết cách để lại dấu ấn, như một bóng ma không bao giờ biến mất.