Mưa lất phất như rắc bụi bạc lên mái ngói cũ kỹ của căn biệt thự màu trắng ngà. Trong gian phòng khách rộng lớn với lò sưởi đỏ lửa, Minh Kha ngồi trầm tư, tay xoay nhẹ ly rượu vang. Ánh mắt anh dõi ra khu vườn đang ngập trong mưa chiều, nơi những bông hồng trắng vẫn nở rộ bất chấp thời tiết.
Thế giới của Minh Kha tưởng như đã hoàn hảo. Anh là giám đốc một công ty kiến trúc, có người vợ hiền dịu và cô con gái ba tuổi xinh xắn như thiên thần. Cuộc sống êm đềm ấy bắt đầu chao đảo vào buổi chiều mùa đông hôm ấy, khi một người phụ nữ xuất hiện trước cổng nhà, dáng vẻ lam lũ, trên tay là một chiếc túi vải bạc màu.
“Cho tôi gặp… Minh Kha,” bà nói, giọng khản đặc vì lạnh.
Người giúp việc đưa bà vào, ánh mắt nửa thương hại nửa đề phòng. Minh Kha bước ra từ trong phòng làm việc, ánh nhìn dừng lại nơi người phụ nữ ấy. Bà gầy gò, mái tóc hoa râm rối bù, đôi mắt thăm thẳm như vừa đi qua bão giông.
Anh lặng người. Có gì đó trong khuôn mặt ấy khiến tim anh đập mạnh một nhịp. Nhưng rồi lý trí lấn át, anh chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Bà là ai?”
Người phụ nữ nở một nụ cười mệt mỏi, rút từ trong túi ra một bức ảnh cũ. Trong ảnh là một bé trai đang ôm chặt một người đàn bà trẻ, cả hai đều mặc đồ rách rưới nhưng nụ cười chan chứa hạnh phúc.
“Tôi là mẹ ruột của con.”
25 năm trước
Ở một vùng quê nghèo ven biển, người phụ nữ tên Thảo sinh ra Minh Kha trong nghèo túng và đơn độc. Cha thằng bé bỏ đi khi cô mới mang thai ba tháng. Cô một mình gánh gồng, làm đủ nghề, nhưng cái đói, cái lạnh và bệnh tật đã nhiều lần đe dọa lấy đi mạng sống của cả hai mẹ con.
Một ngày nọ, khi Minh Kha lên ba tuổi và đang sốt cao, Thảo quyết định mang con đến gõ cửa nhà ông bà Túc – một gia đình giàu có hiếm muộn con cái ở thị trấn. Bà quỳ xuống, gục đầu dưới sân gạch lạnh lẽo:
“Làm ơn, xin nhận nuôi nó. Tôi không muốn nó chết như những đứa trẻ khác trong xóm. Nó cần sữa, cần bác sĩ…”
Bà Túc, sau nhiều năm chạy chữa mà không có con, nhìn thằng bé đang thoi thóp trong vòng tay mẹ thì nước mắt lưng tròng. Họ nhận lời, nhưng với một điều kiện: Thảo phải biến mất. Không được phép quay lại, không được đòi hỏi gì.
Thảo cắn răng gật đầu. Đêm ấy, bà bỏ lại một phần trái tim mình dưới mái nhà lạ, rời khỏi thị trấn trong nước mắt.
Hiện tại
Minh Kha không biết phải phản ứng ra sao. Những ký ức về tuổi thơ trong nhà ông bà Túc vẫn luôn là những ngày tháng đủ đầy nhưng cũng đầy quy củ. Anh luôn cảm thấy mình khác biệt, nhưng không bao giờ hiểu vì sao. Mọi thắc mắc về cha mẹ ruột đều bị né tránh hoặc đánh lạc hướng.
Giờ đây, người phụ nữ lạ mặt kia đứng trước anh, nói bằng ánh mắt chân thành rằng bà là mẹ ruột.
“Con… có bằng chứng gì không?” – Anh hỏi, giọng nghèn nghẹn.
Thảo không giận. Bà gật đầu, lấy ra một sợi dây chuyền nhỏ đã cũ, mặt dây là hình cỏ bốn lá bằng gỗ. Minh Kha sững người. Sợi dây ấy – anh vẫn giữ trong hộp gỗ từ thời bé, chính là thứ anh từng đeo khi còn nhỏ nhưng không ai trong gia đình biết nguồn gốc.
“Ta từng khắc nó bằng dao lam. Con ngủ say, ta đeo vào cổ, hy vọng con sẽ gặp nhiều may mắn hơn mẹ.”
Minh Kha lặng người. Anh nhận ra lòng mình đang nổi bão.
Vợ anh – An Chi – người phụ nữ sâu sắc và điềm tĩnh, là người đầu tiên mở lòng đón nhận Thảo. Cô sắp xếp cho Thảo một căn phòng nhỏ phía sau nhà, thuê bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho bà. Dù Minh Kha còn dè dặt, anh cũng không ngăn cản.
Thảo sống lặng lẽ nhưng rất quan tâm. Bà nấu những món ăn dân dã, hay thủ thỉ với bé Mây – con gái Minh Kha. Bé Mây gọi bà là “bà ngoại quê”, và Thảo thường cười, ánh mắt dịu dàng chan chứa.
Minh Kha bắt đầu tin tưởng. Dù trong lòng vẫn có khúc mắc, anh chọn tin vào tình mẫu tử.
Nhưng mọi thứ bắt đầu đổi thay.
Một buổi sáng, Minh Kha nhận được cuộc gọi từ luật sư riêng của gia đình. Ông ta bảo, có người vừa đệ đơn yêu cầu xác lập quan hệ huyết thống giữa Minh Kha và một người phụ nữ tên Thảo. Nếu kết quả là thật, bà ta có thể được công nhận là mẹ ruột và theo luật, có quyền tranh chấp tài sản thừa kế của ông bà Túc đã để lại cho anh.
Minh Kha chết lặng.
Anh đối chất Thảo. Bà khóc, nói rằng bà không biết luật sư nào cả. Nhưng những ngày sau đó, hàng loạt giấy tờ xuất hiện, toàn bộ đều do luật sư đại diện cho Thảo đứng tên.
Minh Kha hoang mang. An Chi lặng lẽ khuyên anh bình tĩnh, nhưng sự tổn thương đã hiện rõ trong ánh mắt anh.
Một lần, anh nghe lén được cuộc điện thoại giữa Thảo và ai đó, chỉ vỏn vẹn vài câu:
“Ổn rồi, nó tin. Chỉ cần xác nhận được một nửa di sản, phần của tao cũng không ít…”
Tim anh như bị bóp nghẹt.
Sự thật phơi bày
Anh thuê thám tử tư. Trong vòng một tuần, sự thật dần hé lộ.
Thảo – tên thật là Nguyễn Thị Thảo – từng bị kết án tù treo vì tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản. Sau khi mãn hạn, bà liên tục tiếp cận các gia đình có người con nuôi, giả danh là mẹ ruột để gạ gẫm tiền bạc, lấy lý do nhân đạo hoặc dùng pháp luật uy hiếp.
Cú lừa lần này là công phu nhất. Bà đã tiếp cận một người bạn cũ của người giúp việc trong nhà ông bà Túc, moi thông tin về Minh Kha và bịa ra câu chuyện quá khứ. Sợi dây chuyền? Chính bà tự làm lại một bản giống hệt, sau khi dò được từ một tấm hình gia đình cũ mà bạn bà từng giữ.
Minh Kha như sụp đổ. Bé Mây khóc nức nở vì bị “bà ngoại quê” bỏ rơi không một lời từ biệt. An Chi lặng người, chỉ nắm tay chồng thật chặt.
Nhưng đó chưa phải kết thúc.
Ba tháng sau, một người đàn ông tìm đến Minh Kha. Ông lặng lẽ đưa ra kết quả xét nghiệm ADN do chính ông gửi đi – mẫu tóc của Thảo và Minh Kha.
Dương tính. Quan hệ mẹ – con.
Minh Kha chết đứng.
“Nhưng… bà ấy lừa tôi, lừa cả luật sư, làm giả thông tin…”
Người đàn ông gật đầu. “Bà ấy lừa để có tiền. Nhưng bà vẫn là mẹ ruột của cậu.”
Hóa ra, sau ngần ấy năm sống lay lắt, khi nghe tin con mình trở thành người thành đạt, Thảo đã muốn quay lại. Nhưng lòng tự trọng khiến bà không dám cầu xin. Một người bạn – chính là luật sư – bày ra kế hoạch mưu mô để bà có thể lấy được phần di sản “xứng đáng” của một người mẹ ruột.
Thảo biết sai. Khi thấy ánh mắt thất vọng của Minh Kha, bà đã định buông tay, rút lui trong lặng lẽ. Nhưng mọi việc đã đi quá xa.
Ngày bà rời đi, bà để lại một cuốn nhật ký cũ kỹ. Trong đó là những dòng chữ nguệch ngoạc:
“Con yêu dấu của mẹ, mẹ xin lỗi vì đã chọn cách sai. Nhưng mẹ chưa từng thôi nhớ con từng ngày… Mẹ chỉ muốn được ở gần con, một lần… một lần nữa thôi. Nếu có kiếp sau, mẹ sẽ chọn nghèo, nhưng được ở bên con cả đời…”
Kết
Minh Kha ngồi lặng bên cửa sổ, tay nắm sợi dây chuyền cỏ bốn lá cũ kỹ. Ngoài sân, Mây đang chơi đùa dưới nắng sớm.
Anh từng có tất cả – và cũng từng đánh mất.
Cuộc đời đôi khi không phân biệt đúng – sai quá rạch ròi. Có những lựa chọn sai, nhưng tình yêu thì chưa chắc đã giả.
Minh Kha nhìn lên bầu trời. Nơi ấy, có thể mẹ anh đang mỉm cười thanh thản.