×
×

Mẹ vợ đến nhà con rể ở 2 tuần để chăm con gái ở cữ nhưng lại không chịu nộp 5 triệu tiền sinh hoạt phí

Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố hiện lên như một bức tranh yên bình, với khói lam chiều lượn lờ từ ống khói và tiếng chim sẻ líu lo trên cành mận sau vườn. Bên trong, mùi thuốc bắc thoang thoảng hòa lẫn với tiếng khóc non nớt của một đứa trẻ sơ sinh. Hương, người phụ nữ vừa vượt cạn, nằm trên giường, đôi mắt mệt mỏi nhưng ánh lên niềm hạnh phúc. Bên cạnh cô, bà Lan, mẹ của Hương, đang cẩn thận thái từng lát gừng để nấu nước tắm cho con gái. Hai tuần nay, bà từ quê lên chăm Hương trong tháng ở cữ, mang theo tình thương và sự tận tụy của một người mẹ. Nhưng không ai ngờ rằng, dưới mái nhà tưởng chừng ấm áp ấy, một cơn sóng ngầm đang lặng lẽ dâng lên.

Tùng, chồng của Hương, là một người đàn ông cao lớn, với khuôn mặt góc cạnh và ánh mắt sắc sảo. Anh làm kỹ sư xây dựng, thường xuyên bận rộn với những công trình xa nhà. Từ khi Hương sinh con, anh trở về thường xuyên hơn, nhưng mỗi lần bước vào nhà, anh mang theo một vẻ mặt khó đoán, như thể đang che giấu điều gì. Bà Lan, với sự tinh tế của một người từng trải, nhận ra điều đó, nhưng bà chọn im lặng, chỉ tập trung vào việc chăm sóc con gái và cháu ngoại.

Một buổi tối, khi ánh trăng bàng bạc len qua khe rèm, Tùng ngồi xuống bàn ăn, đối diện bà Lan. Hương đã ngủ say trong phòng, đứa bé cũng vừa chìm vào giấc. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc trên tường. Tùng hắng giọng, giọng anh trầm nhưng lạnh: “Mẹ, con tính thế này. Mẹ ở đây hai tuần rồi, ăn uống, điện nước, cũng tốn kém. Mẹ đưa con năm triệu, coi như góp sinh hoạt phí.”

Bà Lan ngẩng lên, đôi tay đang lau bát khựng lại. Đôi mắt bà thoáng ngạc nhiên, rồi chuyển sang một vẻ tổn thương khó tả. Năm triệu, với bà, không phải số tiền nhỏ. Ở quê, bà sống nhờ mảnh vườn và vài con gà, mọi đồng tiền đều được chắt chiu. Nhưng điều khiến bà sững sờ không phải là số tiền, mà là thái độ của Tùng. Người con rể mà bà từng tin tưởng, từng tự hào, giờ đây đang đòi tiền từ chính mẹ vợ, trong lúc bà đang chăm sóc con gái anh ta.

Bà Lan mỉm cười nhạt, giọng nhẹ nhưng sắc: “Tùng, mẹ lên đây vì Hương, vì cháu. Nếu con thấy mẹ là gánh nặng, mẹ sẽ về ngay mai.” Tùng không đáp, chỉ gật đầu, rồi đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Căn nhà chìm vào im lặng, nhưng bầu không khí đã nặng nề hơn bao giờ hết.

Những ngày sau đó, bà Lan vẫn ở lại, nhưng sự thoải mái ban đầu đã biến mất. Bà làm mọi việc như một cái máy: nấu ăn, giặt giũ, chăm cháu, nhưng ánh mắt bà không còn rạng rỡ. Hương, dù đang trong tháng ở cữ, cũng cảm nhận được sự căng thẳng. Cô hỏi mẹ, nhưng bà Lan chỉ lắc đầu, bảo rằng không có gì. Tùng, ngược lại, vẫn cư xử như thường, thậm chí còn chu đáo hơn với Hương, nhưng mỗi lần nhìn bà Lan, ánh mắt anh lại thoáng vẻ lạnh lùng.

Một buổi chiều, khi Tùng ra ngoài, bà Lan lặng lẽ mở vali, kiểm tra số tiền ít ỏi bà mang theo. Bà tính toán, nếu đưa năm triệu cho Tùng, bà sẽ chẳng còn gì để về quê. Nhưng bà không muốn Hương lo lắng, càng không muốn gia đình con gái rạn nứt. Bà quyết định ở lại thêm vài ngày, hy vọng Tùng sẽ đổi ý. Nhưng điều bà không ngờ là, chính quyết định ấy đã kéo bà vào một bí mật lớn hơn.

Đêm hôm đó, khi bà Lan đang thức trông cháu, bà nghe thấy tiếng Tùng nói chuyện điện thoại ngoài sân. Giọng anh thấp, nhưng trong không gian tĩnh lặng, từng lời đều rõ mồn một. “Tao cần thêm thời gian. Năm triệu đó chỉ là tạm ứng. Dự án đang kẹt, mày đừng hối.” Bà Lan sững người. Dự án? Tạm ứng? Tùng đang gặp rắc rối gì mà bà không biết? Và tại sao anh lại đòi tiền từ bà, thay vì nói thật với Hương?

Bà Lan quyết định giữ im lặng, nhưng bà bắt đầu quan sát Tùng kỹ hơn. Cô nhận ra anh thường xuyên kiểm tra điện thoại, ánh mắt lo lắng mỗi khi có tin nhắn. Có lần, bà vô tình thấy một tin nhắn hiện lên màn hình điện thoại của Tùng, khi anh để quên trên bàn: “Trả tiền, hoặc tao sẽ đến nhà mày.” Tim bà Lan đập thình thịch. Bà biết, có điều gì đó không ổn, và bà cần tìm hiểu trước khi Hương bị kéo vào lằn ranh nguy hiểm.

Bà Lan không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng vì Hương, bà quyết định hành động. Một ngày, khi Tùng đi làm, bà nhờ một người quen ở quê, ông Ba, một cựu cảnh sát, tra giúp thông tin về Tùng. Ông Ba, với mối quan hệ rộng, nhanh chóng phát hiện ra rằng Tùng đang dính vào một vụ nợ nần lớn. Anh đã vay một khoản tiền từ một nhóm cho vay nặng lãi để đầu tư vào một dự án xây dựng, nhưng dự án thất bại, và giờ anh đang bị siết nợ. Số tiền năm triệu mà Tùng đòi từ bà Lan, hóa ra chỉ là một phần nhỏ trong khoản nợ khổng lồ anh đang gánh.

Bà Lan bàng hoàng, nhưng bà không vội kể cho Hương. Cô con gái của bà vừa sinh con, còn yếu, và bà không muốn Hương phải chịu thêm áp lực. Thay vào đó, bà quyết định đối mặt với Tùng. Tối hôm ấy, khi Hương đã ngủ, bà gọi Tùng ra sân, nơi ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt anh, để lộ sự mệt mỏi mà anh cố che giấu.

“Tùng, mẹ biết chuyện nợ nần của con,” bà nói, giọng bình tĩnh nhưng kiên định. “Con không cần đòi tiền mẹ. Nếu con cần, mẹ sẽ bán mảnh vườn ở quê, nhưng con phải nói thật với Hương. Cô ấy xứng đáng được biết.”

Tùng cúi đầu, đôi tay siết chặt. Anh thừa nhận tất cả: dự án thất bại, khoản nợ ngày càng phình to, và áp lực từ những kẻ cho vay. Anh bảo rằng anh đòi tiền bà Lan không phải vì keo kiệt, mà vì anh tuyệt vọng, không muốn Hương biết sự thật. “Con không muốn cô ấy thất vọng,” anh nói, giọng nghẹn lại. “Con muốn cô ấy nghĩ con là người chồng hoàn hảo.”

Bà Lan nhìn Tùng, lòng lẫn lộn giữa giận dữ và thương cảm. Bà hiểu anh yêu Hương, nhưng sự dối trá của anh đang đẩy cả gia đình vào nguy hiểm. Bà bảo Tùng rằng bà sẽ giúp, nhưng với một điều kiện: anh phải thú nhận với Hương, và cùng nhau tìm cách giải quyết.

Ngày hôm sau, Tùng làm theo lời bà Lan. Anh ngồi bên Hương, kể hết mọi chuyện, từ khoản nợ đến những đêm mất ngủ vì lo lắng. Hương khóc, không phải vì thất vọng, mà vì cô đau lòng khi thấy chồng mình phải chịu đựng một mình. Cô nắm tay Tùng, nói rằng cô sẽ ở bên anh, dù khó khăn đến đâu. Bà Lan, đứng ngoài cửa, lặng lẽ lau nước mắt. Bà tự hào vì con gái mình mạnh mẽ, nhưng cũng lo lắng cho tương lai của họ.

Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó. Một buổi sáng, khi bà Lan đang chuẩn bị về quê, một nhóm người lạ xuất hiện trước cổng nhà. Họ ăn mặc bặm trợn, ánh mắt sắc lạnh, đòi gặp Tùng. Bà Lan, với sự nhanh trí, bảo Hương bế con vào phòng, còn bà ra đối mặt. Người cầm đầu, một gã đàn ông xăm trổ, gằn giọng: “Tùng đâu? Hắn nợ tao mười tỷ, không trả là không xong đâu.”

Bà Lan, dù sợ hãi, vẫn giữ vẻ bình tĩnh. “Tùng không có nhà. Các anh muốn gì, nói với tôi.” Gã đàn ông cười khẩy, nhưng trước sự điềm tĩnh của bà, hắn chần chừ. Bà Lan nói tiếp: “Tôi là mẹ vợ Tùng. Tôi biết chuyện nợ nần. Các anh cho tôi thời gian, tôi sẽ lo đủ tiền.”

Gã đàn ông nhìn bà, như thể không tin một người phụ nữ quê mùa lại dám nói vậy. Nhưng có lẽ chính sự chân thành trong giọng bà khiến hắn gật đầu. “Ba ngày,” hắn nói, rồi bỏ đi cùng đám người. Bà Lan đứng đó, chân run rẩy, nhưng lòng bà đã quyết. Bà sẽ làm tất cả để bảo vệ gia đình con gái.

Bà Lan trở về quê ngay chiều hôm ấy. Bà bán mảnh vườn, thứ tài sản quý giá nhất của mình, để gom tiền giúp Tùng. Nhưng số tiền ấy chỉ đủ trả một phần nợ. Bà gọi điện cho ông Ba, nhờ ông liên lạc với cảnh sát để xử lý nhóm cho vay nặng lãi. Trong khi đó, Hương và Tùng cũng không ngồi yên. Họ quyết định bán căn nhà ở ngoại ô, chuyển đến một nơi nhỏ hơn, và Tùng tìm một công việc ổn định hơn, dù lương thấp hơn.

Ba ngày sau, nhóm cho vay nặng lãi quay lại, nhưng lần này, cảnh sát đã chờ sẵn. Nhờ thông tin từ ông Ba, nhóm người bị bắt vì hoạt động cho vay trái phép. Tùng, dù vẫn còn nợ, đã thoát khỏi mối đe dọa trực tiếp. Anh quỳ trước bà Lan, xin lỗi vì đã khiến bà phải hy sinh. Hương ôm mẹ, khóc nức nở, nói rằng cô sẽ dành cả đời để trả ơn.

Nhưng điều bất ngờ nhất đến vào một buổi chiều vài tháng sau, khi gia đình nhỏ của Hương đã ổn định trong căn hộ mới. Một lá thư được gửi đến, không đề tên người gửi. Bên trong là một tờ séc, với số tiền đủ để trả hết khoản nợ còn lại của Tùng. Lá thư chỉ viết một dòng: “Coi như trả ơn bà Lan, người đã cứu tôi năm xưa.”

Hương và Tùng sững sờ, nhưng bà Lan, khi đọc lá thư, chỉ mỉm cười. Bà kể rằng, nhiều năm trước, bà từng giúp một người đàn ông lạ mặt bị thương bên đường. Bà không biết ông ta là ai, chỉ biết ông ta rời đi sau khi lành lặn, hứa sẽ trả ơn. Hóa ra, người đàn ông ấy giờ là một doanh nhân thành đạt, và bằng cách nào đó, ông đã biết được câu chuyện của bà Lan.

Dưới mái nhà mới, khi ánh hoàng hôn lại phủ vàng, Hương bế con, nhìn mẹ và chồng, lòng tràn đầy cảm xúc. Bà Lan, người phụ nữ tưởng chừng bình dị, hóa ra lại là ngọn lửa sưởi ấm cả gia đình, không chỉ bằng tình yêu, mà bằng cả sự hy sinh thầm lặng. Và lá thư ấy, như một phép màu, nhắc nhở họ rằng, trong những lúc tăm tối nhất, lòng tốt sẽ luôn tìm cách trở về.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News