×
×

Thấy vợ lương cao gấp 4 lần mình, Huy luôn tìm cớ để đ-u-ổi vợ về nhà ngoại

Mùa thu năm đó, gió về sớm, và có thứ gì đó trong lòng Huy cũng đổi thay nhanh hơn cả tiết trời.

Từ khi quen Ngọc, cưới cô rồi sống chung, Huy chưa từng thấy bất ổn. Ngọc dịu dàng, chu đáo, chưa bao giờ làm cao với anh dù cô xinh đẹp, học rộng, và – như người ta đồn – có công việc “ngon lành” trong một công ty nước ngoài. Nhưng Ngọc ít nói về công việc. Rất ít. Mỗi sáng đi làm từ sớm, tối về là chăm nhà cửa, nấu ăn, hỏi han chồng. Không than mệt, không kể lể.

Có lẽ, nếu không phải cái đêm đó, Huy sẽ chẳng bao giờ biết mình đang sống cạnh một người vợ “đáng sợ” đến vậy.


Hôm ấy là sinh nhật Huy. Anh mời vài người bạn cũ đến ăn tối. Ngọc cười tươi, tự tay làm bánh kem, bày biện bàn tiệc. Huy hơi ngại vì lũ bạn anh, phần lớn chỉ làm văn phòng lương tầm tầm, vài đứa vẫn độc thân, vài đứa mới cưới, vợ thì loay hoay bán hàng online hoặc đi làm công nhân. Vậy nên, anh dặn Ngọc đừng bày vẽ nhiều.

Ngọc chỉ mỉm cười:

“Sinh nhật chồng em mà, không thể qua loa được.”

Bữa tiệc ấm cúng cho đến khi một thằng bạn hỏi:

“Ngọc làm ở đâu thế? Mà hôm trước thấy vợ chồng mày lái con xe Audi, choáng vãi.”

Huy cười trừ, chưa kịp nói gì thì Ngọc nhẹ nhàng đáp:

“Em làm ở bộ phận chiến lược của tập đoàn tài chính quốc tế. Thu nhập cũng ổn ạ.”

“Ổn là sao? Bao nhiêu vậy?” – một người tò mò hỏi tiếp.

Ngọc quay sang nhìn Huy, như xin phép. Huy ậm ừ, khoát tay:

“Nói đại đi, bạn bè cả.”

Ngọc vẫn giữ giọng dịu dàng như mọi khi:

“Tầm khoảng 200 triệu mỗi tháng.”

Không khí trong phòng ngưng lại một nhịp.

Một đứa buột miệng:

“Thế thì… lương Huy bằng 1/4 vợ còn gì.”

Mọi người phá lên cười, dù là cười xã giao. Chỉ Huy là không cười nổi.

Từ giây phút đó, điều gì đó âm ỉ trong anh bắt đầu cháy.


Đêm đó, Huy nằm quay lưng về phía Ngọc. Cô ôm anh như mọi khi, nói nhỏ:

“Bạn anh vui vẻ quá. Em vui lắm. Miễn anh thấy vui là được.”

Nhưng Huy chỉ gật đầu, lạnh tanh. Trong lòng anh, niềm tự hào đàn ông đang rạn nứt.

Hôm sau, anh không đưa Ngọc đi làm như mọi khi. Lấy cớ bận, anh để cô tự bắt taxi, rồi đứng từ ban công nhìn cô rời đi trong chiếc áo sơ mi trắng, váy bút chì đen – thần thái chuyên nghiệp, chững chạc. Anh chợt thấy… mình nhỏ bé.

Từ ngày đó, mọi thứ bắt đầu đổi khác. Huy dằn vặt bản thân, rồi dằn vặt vợ. Ngọc vẫn chăm chút cho anh, vẫn hỏi han, vẫn kiên nhẫn chịu đựng những cơn cau có vô cớ. Nhưng một hôm, cô nói:

“Anh đang giận em vì em kiếm được nhiều tiền hơn anh à?”

Huy không trả lời. Nhưng ánh mắt anh là câu xác nhận.

Ngọc thở dài:

“Nếu cần, em có thể xin nghỉ. Em không muốn mất gia đình.”

Huy bật cười chua chát:

“Cô tưởng tôi muốn cô hy sinh để tôi bớt tự ti à? Tôi không cần thứ thương hại đó.”

Ngọc cắn môi. Không khóc, không phản kháng.

Ba ngày sau, Huy buông một câu:

“Cô nên về nhà mẹ vài hôm. Tôi cần suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này.”

Ngọc lặng người một lúc. Rồi cô gật đầu. Không gào khóc, không níu kéo. Cô chỉ gói đồ, viết lại mật khẩu các tài khoản chung, để lại chìa khóa nhà trên bàn.

Khi bước ra cửa, cô quay lại nhìn Huy – ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ:

“Anh đừng làm điều gì khiến mình hối hận.”


Năm ngày.

Căn nhà trở nên trống vắng lạ thường. Không còn tiếng nước chảy từ vòi khi cô rửa chén, không còn mùi nước hoa nhè nhẹ từ góc tủ quần áo, không còn bữa sáng với trứng lòng đào và bánh mì bơ nướng.

Huy cứ nghĩ mình sẽ thấy nhẹ nhõm. Nhưng không. Chỉ thấy lạnh và… trống rỗng.

Đến ngày thứ năm, có tiếng chuông cửa vang lên lúc chập tối.

Mẹ Ngọc.

Người phụ nữ ngoài 60, dáng người nhỏ thó, tóc bạc lấm tấm, mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt sáng quắc.

“Cậu có chút thời gian không?” – bà hỏi.

Huy lúng túng mời bà vào. Trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

Mẹ Ngọc nhìn quanh, thở dài:

“Nhà cửa vẫn sạch sẽ. Tốt.”

Huy cố gượng cười:

“Dạ… cháu vẫn dọn thường xuyên.”

Bà ngồi xuống ghế, nhìn thẳng vào Huy:

“Cậu có biết lương 200 triệu đó của Ngọc là đổi bằng gì không?”

Huy ngập ngừng:

“Cháu… không rõ. Nhưng… với năng lực của cô ấy thì… chắc xứng đáng.”

Bà gật đầu, nói chậm rãi:

“Nó xứng đáng. Nhưng cái giá không nhỏ. Nó từng làm việc ở Myanmar hai năm giữa nội chiến. Có lần suýt chết vì bom nổ gần khách sạn. Có đêm ngủ ngoài sân bay, có khi bị khách hàng gạ gẫm trắng trợn, nhưng vẫn cắn răng chịu để giữ uy tín. Nó học bốn thứ tiếng, từng rơi vào trầm cảm suốt sáu tháng nhưng không nói với ai. Chỉ vì muốn… có sự nghiệp để người chồng tương lai không phải lo nghĩ.”

Huy lặng người.

“Và giờ, chồng nó… lại thấy tự ti vì thành quả của nó?”

Bà đứng dậy, móc từ túi áo ra một phong thư, đặt lên bàn:

“Ngọc gửi cho tôi lá đơn ly hôn đã ký sẵn. Nó không nỡ đưa cho cậu. Nhưng nó bảo tôi nên làm giúp nó. Vì nó sợ cậu sẽ không tỉnh ra nếu không mất đi.”

Huy tái mặt.

“Không… không thể… Con… con chỉ…”

“Chỉ ích kỷ.” – bà ngắt lời, giọng lạnh như thép. – “Cậu không cần một người vợ giỏi giang. Cậu cần một cái bóng thấp hơn để cậu cảm thấy cao. Nhưng xin lỗi, con gái tôi không sinh ra để cúi đầu chỉ vì chồng tự ti.”

Huy bật dậy:

“Mẹ ơi! Con xin mẹ! Đừng đưa đơn. Con… con sai rồi… Con biết sai rồi… Mẹ cho con xin lại vợ con…”

Anh quỳ xuống, bàn tay run run nắm lấy mép váy bà.

Nước mắt tuôn trào – thứ cảm xúc chân thật đầu tiên mà anh để lộ sau nhiều tháng sống trong lớp mặt nạ của cái tôi tổn thương.


Ba ngày sau, Ngọc quay về lấy vài món đồ. Cô không ngờ thấy Huy đang quỳ trước cổng, giữa trời nắng gắt. Anh gầy đi rõ rệt, ánh mắt thẫn thờ.

Cô tiến lại gần, định mở cổng thì Huy nắm lấy tay cô.

“Anh sai rồi. Em… tha thứ cho anh được không?”

Ngọc nhìn anh hồi lâu. Rồi lặng lẽ lấy trong túi ra một bức ảnh – là bức ảnh cưới của hai người.

“Em vẫn giữ cái này. Nhưng không phải để nhớ. Mà để nhắc bản thân rằng, nếu một ngày hạnh phúc không còn, em đã từng can đảm rời đi.”

Huy im lặng, chờ đợi.

Ngọc nói tiếp:

“Nhưng nếu anh can đảm thay đổi, thì… em cũng sẵn sàng cho cả hai thêm một cơ hội.”


Ba năm sau.

Huy mở quán sách nhỏ tên “Góc Bình Yên”, còn Ngọc vẫn làm ở tập đoàn cũ, nhưng giảm giờ làm để cùng chồng chăm con nhỏ.

Người ta hay thấy anh đẩy xe nôi đi dạo mỗi chiều, cười rạng rỡ.

Thỉnh thoảng có người hỏi:

“Cô vợ kiếm được bao nhiêu thế?”

Huy chỉ cười:

“Đủ để tôi không cần làm gì cũng vẫn sống hạnh phúc.”

Rồi anh bế con lên, thơm vào má vợ, ánh mắt không còn gợn chút tự ti – chỉ còn yêu thương thuần khiết.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News