×
×

Tuần nào bố chồng cũng sang nhà con dâu cũ rồi ở trong phòng rất lâu, chồng mới tò mò hé mở cửa phòng thì thấy điều bất ngờ

Dưới ánh trăng mờ nhạt, ngôi nhà cổ nằm lặng lẽ giữa con hẻm nhỏ, nơi tiếng côn trùng rả rích hòa lẫn với tiếng gió lùa qua những tán cây. Ngôi nhà ấy, với những bức tường loang lổ và mái ngói rêu phong, dường như đang giữ kín một bí mật. Cánh cửa gỗ cũ kỹ kêu cọt kẹt mỗi khi có ai bước qua, như thể nó muốn kể một câu chuyện mà không ai dám hỏi. Trong căn phòng nhỏ ở tầng hai, ánh đèn vàng yếu ớt chiếu lên gương mặt của Minh Thư, người phụ nữ đã bước qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn giữ được nét thanh tú, dù đôi mắt luôn phảng phất nỗi u sầu khó tả.

Minh Thư ngồi bên khung cửa sổ, tay cầm một tách trà đã nguội, ánh mắt hướng về con hẻm tối tăm. Đã mười năm kể từ ngày cô rời khỏi gia đình chồng cũ, mười năm kể từ khi cô tái hôn với Tuấn – người đàn ông hiền lành, yêu thương cô hết mực. Cuộc sống của cô giờ đây bình yên, với một người chồng mới và một đứa con trai lên tám. Nhưng có một điều kỳ lạ, một bí mật mà cô không thể chia sẻ với bất kỳ ai: cứ mỗi tuần, vào tối thứ Tư, bố chồng cũ của cô, ông Hùng, lại xuất hiện. Ông đến, lặng lẽ gõ cửa, và rồi bước vào căn phòng của cô. Họ ở trong đó rất lâu, đôi khi đến tận nửa đêm, trước khi ông rời đi mà không nói một lời.

Mười năm trước, Minh Thư từng là con dâu của gia đình ông Hùng. Cuộc hôn nhân với Long, con trai ông, là một câu chuyện buồn. Long là một người đàn ông đào hoa, yêu tự do, và không bao giờ thực sự thuộc về cô. Những trận cãi vã, những đêm dài chờ đợi, và cuối cùng là sự phản bội đã đẩy Minh Thư đến quyết định ly hôn. Cô rời đi, mang theo trái tim tan vỡ và một lời hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ quay lại. Ông Hùng, bố chồng cô, là người duy nhất trong gia đình ấy từng đối xử tử tế với cô. Ông thường ngồi bên hiên nhà, kể chuyện xưa, hoặc lặng lẽ sửa lại những món đồ trong nhà mỗi khi cô than phiền. Nhưng sau ly hôn, cô tưởng rằng mọi liên hệ với gia đình ấy đã chấm dứt.

Cho đến một đêm, cách đây mười năm, khi ông Hùng bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà cô. Ông không nói nhiều, chỉ hỏi thăm vài câu, rồi xin phép vào nhà. Minh Thư, vì nể nang, đã đồng ý. Ông bước vào căn phòng nhỏ của cô, ngồi xuống chiếc ghế cũ, và bắt đầu kể một câu chuyện lạ lùng về những ký ức xa xưa. Từ đó, cứ mỗi tuần, ông lại đến. Không ai biết họ nói gì trong căn phòng ấy, ngay cả Tuấn, chồng cô, cũng không hỏi. Anh chỉ lặng lẽ chấp nhận, như thể đó là một phần của cuộc sống mà anh không cần hiểu.

Tối thứ Tư hôm ấy, như mọi khi, ông Hùng đến. Minh Thư mở cửa, ánh mắt cô thoáng chút mệt mỏi. Ông Hùng, giờ đã ngoài bảy mươi, trông vẫn khỏe mạnh, nhưng mái tóc bạc trắng và những nếp nhăn sâu hoắm trên khuôn mặt ông như khắc ghi những năm tháng đã qua. Ông mặc một chiếc áo sơ mi cũ, đôi giày da sờn gót, và trong tay là một chiếc túi vải nhỏ. Minh Thư dẫn ông lên phòng, đóng cửa lại, và không gian chìm vào sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Trong căn phòng, ông Hùng ngồi xuống, mở chiếc túi vải, và lấy ra một cuốn sổ cũ kỹ, bìa da đã sờn. “Thư,” ông nói, giọng trầm nhưng ấm, “chuyện hôm nay, con có muốn nghe tiếp không?” Minh Thư gật đầu, dù trong lòng cô luôn tự hỏi tại sao ông lại kể những câu chuyện ấy – những câu chuyện về một thời ông còn trẻ, về những chuyến đi xa, về những người ông từng gặp. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác lạ. Ông Hùng không mở cuốn sổ ngay, mà nhìn cô, đôi mắt ông ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm.

“Con có bao giờ nghĩ,” ông nói, “rằng có những bí mật không phải để giữ, mà để chờ đúng người đến và hiểu nó?”

Minh Thư khựng lại. Cô không trả lời, chỉ nhìn ông, cảm giác như một luồng gió lạnh vừa lùa qua căn phòng. Ông Hùng tiếp tục, giọng ông chậm rãi, như thể đang kéo cô vào một thế giới khác. “Mười năm trước, khi con rời đi, ta đã nghĩ rằng ta sẽ không bao giờ gặp lại con. Nhưng rồi, ta nhận ra, có một điều ta chưa từng nói với ai, kể cả với Long.”

Câu chuyện của ông Hùng bắt đầu từ một đêm mưa, cách đây hơn bốn mươi năm. Ông kể về một người phụ nữ tên Lan, người mà ông từng yêu khi còn là một chàng trai trẻ. Lan là con gái của một gia đình nghèo ở làng quê, với đôi mắt sáng và nụ cười dịu dàng. Họ gặp nhau trong một buổi chợ đêm, và từ đó, tình yêu của họ nảy nở. Nhưng gia đình ông Hùng, vốn là một gia đình có địa vị, không chấp nhận Lan. Họ ép ông lấy một người khác, người mà sau này trở thành mẹ của Long. Lan, vì không muốn ông khó xử, đã rời đi, mang theo một bí mật mà mãi sau này ông mới biết: cô đã mang thai đứa con của ông.

Minh Thư lắng nghe, trái tim cô như thắt lại. Cô chưa từng nghe ông Hùng nhắc đến Lan, và câu chuyện này dường như không liên quan đến cô. Nhưng rồi, ông Hùng lấy từ chiếc túi vải một bức ảnh cũ, đã ngả vàng. Trong bức ảnh, một người phụ nữ trẻ, với đôi mắt giống hệt Minh Thư, đang mỉm cười. “Đây là Lan,” ông nói, giọng run run. “Và ta tin rằng, con là cháu gái của ta.”

Không gian như ngưng đọng. Minh Thư cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Cô nhìn bức ảnh, rồi nhìn ông Hùng, cố tìm một lời giải thích. “Không thể nào,” cô lẩm bẩm. “Mẹ tôi… mẹ tôi không bao giờ kể gì về ông.” Nhưng ông Hùng lắc đầu. Ông kể rằng sau khi Lan rời đi, cô đã sinh ra một bé gái, chính là mẹ của Minh Thư. Lan không bao giờ kể với con gái về người cha thực sự, và cô qua đời khi mẹ Minh Thư còn nhỏ. Mẹ của Minh Thư lớn lên trong trại trẻ mồ côi, không biết gì về gốc gác của mình. Chỉ đến khi Minh Thư kết hôn với Long, ông Hùng mới tình cờ phát hiện ra sự thật, qua một lá thư cũ mà Lan để lại.

“Tại sao… tại sao ông không nói sớm hơn?” Minh Thư hỏi, giọng nghẹn ngào. Ông Hùng thở dài. “Ta không muốn làm đảo lộn cuộc sống của con. Ta chỉ muốn ở gần con, để bù đắp, dù chỉ là một chút.” Những buổi tối thứ Tư, những câu chuyện ông kể, hóa ra không chỉ là ký ức của ông, mà còn là cách ông cố gắng kết nối với cô, với đứa cháu gái mà ông chưa từng có cơ hội nhận.

Nhưng câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Một tuần sau, khi ông Hùng không xuất hiện như thường lệ, Minh Thư cảm thấy bất an. Cô gọi điện, nhưng không ai trả lời. Lo lắng, cô quyết định đến ngôi nhà cũ của gia đình chồng. Khi bước vào, cô phát hiện ông Hùng đã qua đời trong giấc ngủ, bên cạnh một lá thư viết tay. Trong thư, ông kể rằng ông đã biết mình không còn nhiều thời gian, và rằng những buổi tối thứ Tư là những khoảnh khắc quý giá nhất trong cuộc đời ông. Ông để lại cho Minh Thư một chiếc hộp gỗ, bên trong là những lá thư của Lan, những kỷ vật nhỏ, và một mảnh đất nhỏ ở quê – nơi Lan từng sống.

Minh Thư ngồi lặng lẽ, nước mắt rơi trên những dòng chữ. Cô nhận ra rằng, trong suốt mười năm, ông Hùng không chỉ đến để kể chuyện, mà còn để tìm lại một phần của chính mình, phần mà ông đã đánh mất từ rất lâu. Nhưng điều bất ngờ nhất, điều khiến cô không thể ngừng khóc, là dòng cuối cùng trong lá thư: “Thư, con là gia đình của ta. Hãy sống hạnh phúc, vì cả ta và Lan.”

Đêm ấy, Minh Thư trở về nhà, ôm chặt chồng và con trai. Cô không kể gì về lá thư, nhưng trong lòng cô, một vết thương cũ đã khép lại, và một tình yêu mới, dành cho người ông mà cô chưa từng biết, bắt đầu nảy mầm. Ngôi nhà cổ vẫn đứng đó, lặng lẽ trong con hẻm nhỏ, như thể nó đã hoàn thành nhiệm vụ giữ kín bí mật của một gia đình, để rồi trao lại nó cho đúng người, vào đúng thời điểm.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News