Mưa Đài Loan rơi xối xả, như muốn cuốn trôi những tháng ngày tôi sống trong lo âu. Tôi đứng trước gương trong căn phòng trọ chật hẹp, tay ôm bụng bầu đã hơn bảy tháng, lòng nặng trĩu. Từng giọt nước lăn dài trên cửa sổ, gợi tôi nhớ về Thanh Hóa, nơi tôi đã bỏ lại tất cả để chạy trốn. Tôi, một cô gái hai mươi ba tuổi, từng nghĩ mình mạnh mẽ, nhưng giờ đây chỉ còn là một bóng hình lạc lối, mang trong mình đứa con của Phong – con trai duy nhất của ông Thắng “Đá Đỏ”, trùm giang hồ có tiếng ở Thanh Hóa.
Mọi chuyện bắt đầu cách đây một năm, trong một đêm định mệnh ở quán bar ven sông Mã. Phong, với dáng vẻ bất cần và ánh mắt sắc lạnh, đã khiến tôi xiêu lòng. Anh không giống những gã trai khác – anh vừa dịu dàng, vừa nguy hiểm. Tôi, một nhân viên ngân hàng bình thường, bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm với anh mà không hề hay biết thân thế thật sự của anh. Cho đến một ngày, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Phong và cha anh – ông Hùng, trùm giang hồ mà cả vùng không ai dám động đến. Họ nói về những phi vụ mờ ám, về máu và bạo lực. Tôi hoảng sợ, muốn rút lui, nhưng đã quá muộn. Tôi phát hiện mình mang thai.
Tôi không dám nói với Phong. Tôi biết, nếu ở lại, đứa con trong bụng tôi sẽ lớn lên trong thế giới đầy hiểm nguy. Tôi không muốn con mình sống dưới cái bóng của một ông trùm. Vậy là tôi lén bỏ trốn, lấy hết số tiền tiết kiệm, mua một vé máy bay sang Đài Loan. Tôi nghĩ, chỉ cần biến mất, tôi và con sẽ có một cuộc sống mới, an toàn và bình yên.
Đài Loan đón tôi bằng những ngày tháng cô đơn. Tôi làm đủ nghề, từ phục vụ quán ăn đến gia công hàng may mặc, chỉ để kiếm đủ tiền nuôi sống mình và đứa bé sắp chào đời. Mỗi đêm, tôi ôm bụng, hát ru con, nhưng lòng luôn canh cánh nỗi sợ. Sợ rằng một ngày, Phong hoặc cha anh sẽ tìm ra tôi. Dù vậy, tôi vẫn hy vọng, chỉ cần tôi lẩn khuất trong đám đông, họ sẽ không bao giờ tìm thấy.
Cho đến ngày tôi trở về Việt Nam.
Công việc ở Đài Loan không còn đủ để trang trải khi tôi sắp sinh. Tôi quyết định về Thanh Hóa, tìm một khách hàng cũ để vay tiền, hứa sẽ trả lại sau khi sinh con. Máy bay hạ cánh ở sân bay Thọ Xuân vào một buổi chiều mưa tầm tã. Tôi vác bụng bầu, kéo vali, mệt mỏi bắt taxi về khách sạn nơi đã hẹn gặp khách hàng. Nhưng khi vừa bước vào sảnh, tôi chết lặng. Trước mặt tôi là Phong, đứng cạnh ông Hùng. Cả hai nhìn tôi, ánh mắt lạnh như băng. Phong bước tới, giọng trầm nhưng sắc: “Mai, một là ngoan ngoãn đi về với anh, hai là cha anh sẽ đánh gãy chân em, rồi bế cả em và con về nhà.”
Tôi run rẩy, không phải vì lời đe dọa, mà vì ánh mắt của Phong. Nó không chỉ giận dữ, mà còn chất chứa nỗi đau. Tôi cố giữ bình tĩnh, lắp bắp: “Anh… sao anh biết tôi ở đây?” Ông Hùng cười khẩy, bước lên, giọng trầm như gầm: “Cô nghĩ trốn được tôi sao? Tôi có mắt ở khắp nơi. Cô mang cháu nội tôi, cô nghĩ tôi để cô chạy mãi à?”
Tôi ôm bụng, lùi lại, tim đập thình thịch. Tôi đã tính đến mọi khả năng, nhưng không ngờ họ tìm ra tôi nhanh đến vậy. Tôi nhìn quanh, sảnh khách sạn vắng lặng, chỉ có vài nhân viên cúi đầu, không dám can thiệp. Tôi biết, nếu tôi chống cự, kết cục sẽ không chỉ là lời đe dọa.
Nhưng rồi, một giọng nói vang lên từ phía sau, cắt ngang bầu không khí căng thẳng. “Ông Hùng, tôi nghĩ ông nên dừng lại.” Tôi quay lại, sững sờ khi thấy chị Lan – người khách hàng tôi hẹn gặp. Chị không phải doanh nhân bình thường như tôi nghĩ. Chị bước tới, dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng giọng nói sắc bén: “Mai là người của tôi. Ông động vào cô ấy, ông sẽ phải trả giá.”
Ông Hùng nhíu mày, ánh mắt dò xét. “Cô là ai mà dám xen vào chuyện của tôi?” Chị Lan mỉm cười, rút từ túi xách một tấm danh thiếp, đưa cho ông. Tôi thoáng thấy dòng chữ: “Lan Nguyễn – Cục Cảnh sát Điều tra Tội phạm.” Tim tôi như ngừng đập. Chị Lan, người tôi nghĩ chỉ là một khách hàng quen, hóa ra là một cảnh sát chìm.
“Ông Hùng,” chị nói, giọng lạnh lùng, “tôi đã theo dõi ông và tổ chức của ông hơn ba năm nay. Mai là nhân chứng quan trọng trong vụ án của ông. Nếu ông động vào cô ấy, tôi đảm bảo ông sẽ không chỉ mất con trai, mà cả đế chế ông xây dựng.”
Phong nhìn chị Lan, rồi nhìn tôi, ánh mắt anh dao động. Ông Hùng bật cười, nhưng nụ cười ấy không giấu nổi sự căng thẳng. “Cô nghĩ vài lời dọa nạt sẽ làm tôi sợ?” ông nói, nhưng chị Lan không nao núng. Chị giơ tay, ra hiệu, và từ phía sau, bốn người đàn ông mặc thường phục bước vào, ánh mắt sắc lạnh không kém ông Hùng. Họ là người của chị Lan.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt. Ông Hùng nhìn tôi, rồi nhìn Phong, cuối cùng quay sang chị Lan. “Được,” ông nói, giọng trầm xuống. “Cô thắng lần này. Nhưng cô Mai, đừng nghĩ chuyện này đã xong.” Ông quay lưng, kéo Phong đi. Phong ngoảnh lại nhìn tôi, ánh mắt anh như muốn nói điều gì, nhưng rồi anh cũng bước theo cha, khuất dần sau cánh cửa khách sạn.
Tôi khuỵu xuống, nước mắt trào ra. Chị Lan đỡ tôi dậy, giọng dịu dàng: “Mai, em không sao chứ?” Tôi lắc đầu, nghẹn ngào. Hóa ra, chị Lan đã liên lạc với tôi từ khi tôi còn ở Đài Loan, không phải vì vay tiền, mà vì chị cần tôi làm nhân chứng. Chị biết về mối quan hệ của tôi với Phong, biết về đứa bé, và đã âm thầm bảo vệ tôi từ xa.
“Chị xin lỗi vì không nói sớm,” chị Lan nói. “Nhưng em phải hiểu, đây là cách duy nhất để giữ em và con em an toàn.” Chị kể rằng tổ chức của ông Hùng đang bị điều tra vì nhiều tội danh, từ buôn lậu đến rửa tiền. Tôi, vô tình, đã trở thành một mắt xích quan trọng khi từng làm việc ở ngân hàng, nơi tổ chức của ông Hùng chuyển tiền bất hợp pháp.
Tôi được đưa đến một nơi an toàn, nơi tôi sinh con – một bé gái khỏe mạnh. Chị Lan giúp tôi làm lại giấy tờ, chuyển đến một thành phố khác với danh tính mới. Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất, là một lá thư tôi nhận được vài tháng sau. Thư của Phong. Anh viết rằng anh đã cắt đứt với cha mình, rằng anh biết tôi không thể tha thứ, nhưng anh chỉ muốn tôi và con được hạnh phúc. Anh hứa sẽ không bao giờ tìm chúng tôi, nhưng sẽ luôn dõi theo từ xa.
Tôi ngồi bên cửa sổ, ôm con, nhìn mưa rơi. Cái kết không phải là tôi bị kéo về Thanh Hóa, cũng không phải là một cuộc sống trốn chạy mãi mãi. Nó là một khởi đầu mới, nơi tôi tìm thấy sức mạnh trong chính mình, và một lời hứa thầm lặng từ người đàn ông tôi từng yêu – một lời hứa không phải bằng lời, mà bằng sự buông tay.