×
×

3 nữ sinh thuê trọ trong nhà đều có bầu, bà chủ trọ gặng hỏi ai là tác giả thì cả 3 cô đều nhìn về phía chồng bà…

Bà Lan, chủ khu nhà trọ năm phòng ở một con ngõ nhỏ gần Đại học Kinh tế Hà Nội, nổi tiếng là người thẳng tính nhưng tốt bụng. Chồng bà, ông Tín, một người đàn ông hiền lành, làm nghề sửa xe máy ở đầu ngõ, luôn được bà sai vặt từ việc sửa ống nước đến kiểm tra điện cho các phòng trọ. Trong số các phòng, phòng số 2 là nơi ở của ba nữ sinh năm ba: Linh, Mai, và Hương. Cả ba cô đều chăm chỉ, ít gây ồn ào, nên bà Lan rất quý. Vậy nên, khi tin đồn về ba cô gái nổ ra, bà Lan cảm giác như đất dưới chân mình sụp đổ.

Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi sáng, khi bà Lan nghe chị bán rau ngoài chợ bóng gió: “Bà Lan ơi, nghe nói ba đứa con gái ở nhà bà có bầu hết rồi. Có thật không mà cả xóm đang đồn ầm lên?” Bà Lan cười khẩy, nghĩ là chuyện vớ vẩn. Nhưng khi về nhà, bà để ý thấy Linh, Mai, và Hương hành xử lạ lùng: hay tụm lại thì thầm, mặt mày lo lắng, và thường xuyên chạy ra tiệm thuốc mua gì đó. Đỉnh điểm là khi bà bắt gặp Hương cầm một chiếc que thử thai trong nhà vệ sinh chung, vội giấu vào túi khi thấy bà.

Bà Lan không giữ nổi bình tĩnh. Tối đó, bà đùng đùng gõ cửa phòng số 2, giọng gay gắt: “Mấy đứa, mở cửa ngay! Cô cần nói chuyện rõ ràng!” Ba cô gái lúng túng, mời bà vào. Căn phòng trọ chật hẹp, chỉ có ba chiếc giường sắt, một bàn học, và vài món đồ lặt vặt. Ông Tín, nghe tiếng vợ quát, cũng lật đật chạy theo, đứng nép ở cửa. Bà Lan ngồi phịch xuống ghế, chỉ thẳng vào ba cô: “Cô hỏi thẳng, cả ba đứa có bầu thật không? Ai làm chuyện này? Nói ngay, đừng để cô phải gọi phụ huynh!”

Linh, cô gái lớn nhất nhóm, lắp bắp: “Dạ, cô… không phải như cô nghĩ đâu ạ.” Mai và Hương cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên. Bà Lan càng nóng: “Không như cô nghĩ? Thế que thử là gì? Cả xóm đồn ầm lên, cô mà không làm rõ, danh tiếng nhà trọ này đi tong! Ai là tác giả, nói!” Cả ba cô gái im lặng, ánh mắt lảng tránh. Rồi, như có một sự đồng thuận ngầm, Linh, Mai, và Hương đồng loạt ngước lên, nhìn thẳng về phía ông Tín, đang đứng lặng thinh ở cửa.

Bà Lan quay phắt lại, thấy ánh mắt của ba cô gái hướng vào chồng mình. Mặt bà đỏ bừng, tay run run chỉ vào ông Tín: “Tín! Ông… ông dám?!” Ông Tín giật mình, há hốc miệng: “Bà nói gì vậy? Tôi… tôi làm gì đâu!” Không khí trong phòng như đông đặc. Hàng xóm, nghe tiếng ồn, kéo đến đứng đầy ngoài cửa, xì xào bàn tán. Một chị hàng xóm buột miệng: “Trời ơi, ông Tín hiền thế mà cũng…” Bà Lan hét lên: “Im hết! Linh, nói rõ, tại sao nhìn ông ấy?!”

Linh hít một hơi sâu, đứng dậy, giọng run nhưng kiên định: “Cô Lan, chú Tín, tụi cháu xin lỗi vì để mọi người hiểu lầm. Tụi cháu không mang bầu. Chuyện này liên quan đến chú Tín, nhưng không phải như mọi người nghĩ.” Cô lấy từ dưới gầm giường một chiếc hộp nhỏ, mở ra: bên trong là một xấp giấy, vài tấm ảnh, và một cuốn sổ tay.

Linh kể lại câu chuyện mà không ai ngờ tới. Cách đây hai tháng, ba cô gái tham gia một buổi quyên góp từ thiện ở trường cho một trung tâm bảo trợ trẻ em mồ côi. Tại đó, họ gặp một bé gái 6 tuổi tên là Nhí, bị bệnh thận nhẹ, cần hỗ trợ y tế lâu dài. Cả ba cô quyết định chung tay giúp Nhí, từ việc kêu gọi quyên góp đến trực tiếp đưa bé đi khám. Nhưng vì trung tâm ở xa, họ nhờ ông Tín, người thường xuyên chở hàng từ thiện bằng xe máy, giúp đưa Nhí đi bệnh viện vài lần khi cả ba bận thi.

“Chú Tín không chỉ chở Nhí, mà còn bỏ tiền túi mua thuốc cho bé,” Hương nói, mắt đỏ hoe. “Tụi cháu gọi chú là ‘tác giả’ của dự án, vì nếu không có chú, tụi cháu không làm được.” Chiếc que thử mà Hương cầm thực ra là que kiểm tra đường huyết, mua để theo dõi sức khỏe cho Nhí. Nhưng vì sợ bà Lan và hàng xóm hiểu lầm, họ giữ kín chuyện này, chỉ nói với nhau bằng những từ ngữ ám chỉ, như “mang bầu” để chỉ trách nhiệm với Nhí.

Linh đưa ra xấp giấy: hóa đơn viện phí, ảnh chụp ba cô gái và ông Tín với Nhí tại bệnh viện, và cuốn sổ ghi chép số tiền quyên góp. Bà Lan cầm xấp giấy, mắt nhòe đi. Bà quay sang ông Tín, giọng nghẹn: “Sao ông không nói với tui? Làm tui suýt lên cơn đau tim!” Ông Tín gãi đầu, cười ngượng: “Tui nghĩ chuyện nhỏ, với lại mấy đứa dặn giữ bí mật để tránh ồn ào.”

Hàng xóm, từ chỗ tò mò, bắt đầu vỗ tay. Chị bán rau ngoài chợ xuýt xoa: “Trời, tui cứ tưởng ông Tín… Xin lỗi chú nha!” Bà Lan, dù vẫn còn bực vì bị giấu chuyện, ôm chầm lấy ba cô gái, lẩm bẩm: “Mấy đứa này, làm cô sợ muốn chết. Lần sau có gì nói ngay, đừng để cô tưởng bở!” Ông Tín chỉ cười hiền, nói thêm: “Nhí khỏe lên nhiều rồi, tuần sau mấy đứa lại đưa nó đi khám nhé.”

Từ hôm đó, khu trọ không còn xì xào về ba nữ sinh. Thay vào đó, bà Lan bắt đầu khoe với mọi người về “dự án Nhí” của ba cô gái và chồng mình. Linh, Mai, và Hương, dù vẫn bận rộn với việc học và làm thêm, không còn giấu giếm việc làm của mình. Họ học được rằng, lòng tốt cần được chia sẻ công khai, để không bị che mờ bởi những ánh mắt nghi ngờ.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News