×
×

Anh thợ xây c/ứu cô gái khỏi bọn cô//n đ//ồ, ai ngờ cô là con gái kẻ đã từng h//ại gia đình anh và cái kết bất ngờ

Anh thợ xây cứu cô gái khỏi bọn cô//n đ//ồ, ai ngờ cô là con gái kẻ đã từng h//ại gia đình anh và cái kết bất ngờ…

Trong con hẻm tối giữa đêm, tiếng kêu thất thanh vang lên xé tan sự tĩnh lặng.

“Buông tôi ra! Cứu với!”

Nam – anh thợ xây vừa tan ca, vác balo đồ nghề nặng trĩu trên vai – khựng lại khi nghe tiếng kêu cứu. Anh nhìn quanh, thấy ba người thanh niên đang kéo một cô gái vào góc khuất. Cô gái mặc váy trắng, gương mặt hoảng loạn, nước mắt giàn giụa, đôi giày cao gót rơi văng ra xa.

“Dừng lại!” – Nam hét lên, ném balo xuống rồi lao tới.

Một người quay lại, định vung tay về phía Nam, nhưng anh nhanh chóng né được, giữ lấy cánh tay đối phương và đẩy lùi ra. Hai người còn lại bước tới gần. Nam bị đánh trúng bụng nhưng anh nghiến răng chịu đựng, dùng hết sức xô cả nhóm lùi lại. Trong khoảnh khắc ấy, anh nắm tay cô gái, kéo cô chạy thật nhanh khỏi con hẻm tối, mặc kệ cơn đau đang âm ỉ.

Họ chỉ dừng lại khi tới con đường lớn, ánh đèn vàng soi rõ gương mặt tái nhợt của cô gái. Cô khóc nấc lên:

“Cảm ơn anh… nếu không có anh, em không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

Nam thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng khàn khàn:

“Không sao rồi. Gọi người nhà tới đón đi.”

Cô gái gật đầu, run rẩy lục điện thoại trong túi. Trong lúc chờ, Nam ngồi xuống vỉa hè, châm điếu thuốc, đưa mắt nhìn dòng xe qua lại. Anh chỉ định giúp người, không muốn dính líu gì thêm.

Vài phút sau, một chiếc xe đen bóng dừng trước mặt. Người đàn ông trung niên mặc vest sang trọng bước ra. Thấy con gái an toàn, ông vội vàng chạy tới:

“Con có sao không? Con có bị thương không?”

“Con không sao, nhờ có anh này cứu con.” – cô gái chỉ về phía Nam.

Người đàn ông ngước nhìn anh, đôi mắt chạm nhau trong khoảnh khắc. Nam bỗng thấy tim mình thắt lại. Gương mặt ấy… anh không bao giờ quên suốt 10 năm qua.

Đó chính là ông Hùng – giám đốc công ty xây dựng lớn, người đã khiến công ty nhỏ của ba anh rơi vào cảnh phá sản. Gia đình anh mất hết tất cả, mẹ anh bệnh nặng không có tiền chữa trị mà qua đời, ba anh suy sụp tinh thần rồi cũng mất. Khi ấy, Nam chỉ mới 20 tuổi, phải bỏ học đi làm thợ phụ hồ, rồi học nghề xây dựng để nuôi em gái ăn học.

Cô gái không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt Nam. Cô cười rạng rỡ:

“Ba, đây là ân nhân của con. Anh ơi, anh tên gì? Cho em số điện thoại, em nhất định phải cảm ơn anh.”

Nam đứng dậy, phủi bụi quần, giọng bình thản:

“Không cần đâu. Tôi chỉ làm điều nên làm.”

Ông Hùng nhìn anh chăm chú, rồi cười gượng:

“Cậu muốn bao nhiêu, tôi sẽ gửi để cảm ơn cậu.”

Nam siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông:

“Tôi không cần tiền của ông. Tôi chỉ mong ông sống tốt hơn, đừng để người khác phải khổ thêm.”

Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, để lại cô gái ngơ ngác nhìn theo. Bóng anh khuất dần trong màn đêm, nhưng câu nói ấy cứ vang lên trong đầu ông Hùng.

Hôm sau, Nam vẫn tiếp tục công việc thợ xây. Cuộc sống của anh tuy vất vả nhưng bình yên. Bất ngờ, một buổi sáng, giám đốc công ty xây dựng nơi anh làm thuê gọi anh lên văn phòng. Trong phòng, ông Hùng đang ngồi đó, vẻ mặt trầm ngâm.

“Cậu Nam, tôi đã tìm hiểu. Tôi biết lỗi của mình năm xưa đã gây ra hậu quả nặng nề cho gia đình cậu.” – ông Hùng chậm rãi. “Tôi không mong cậu tha thứ, nhưng… nếu cậu đồng ý, hãy về công ty tôi làm kỹ sư giám sát công trình. Tôi sẽ hỗ trợ cậu học xong đại học. Đó là cách duy nhất tôi có thể bù đắp phần nào.”

Nam im lặng rất lâu. Cuối cùng anh nói, giọng điềm tĩnh:

“Tôi không làm vì ông, cũng không vì tiền. Tôi làm vì ước mơ của ba tôi. Ông muốn chuộc lỗi thì hãy sống tốt hơn. Còn tôi… tôi sẽ tự bước đi trên con đường của mình.”

Ông Hùng cúi đầu, mắt rưng rưng. Lần đầu tiên trong đời, ông cảm thấy hổ thẹn đến vậy.

Ba năm sau, Nam trở thành kỹ sư giỏi, mở công ty nhỏ, tạo việc làm cho nhiều người lao động. Cô gái năm xưa vẫn thỉnh thoảng nhắn tin cảm ơn anh, nhưng Nam chỉ nhẹ nhàng chúc cô bình an. Anh không oán trách cô vì sai lầm của cha cô, bởi anh hiểu – tha thứ cho người khác cũng chính là giải thoát cho trái tim mình.

Và đó là cái kết bất ngờ nhưng đầy nhân văn: người gây ra sai lầm phải đối diện tội lỗi, người bị hại giữ được lương tâm và bản lĩnh sống, để sau tất cả, mỗi người đều học được bài học về nhân quả – thiện lương – và cách làm người tử tế.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News