×
×

B//ồ mang 1 tỷ đến ‘m///ua chồng’, vợ gật đầu lấy luôn rồi làm một việc không ngờ

B//ồ mang 1 tỷ đến ‘m///ua chồng’, vợ gật đầu lấy luôn rồi làm một việc không ngờ…

Tôi tên là Mai, 32 tuổi, làm chủ một tiệm làm tóc nhỏ. Cuộc sống hôn nhân của tôi với Tuấn – chồng tôi – ban đầu khá yên ấm. Chúng tôi từng là cặp đôi mà hàng xóm ai cũng ngưỡng mộ: tôi tháo vát, anh hiền lành, chịu khó làm ăn. Thế nhưng, sau năm năm kết hôn, tôi bắt đầu nhận ra có điều gì đó thay đổi.

Tuấn không còn quan tâm tới bữa cơm chiều, hay hỏi han tôi như trước. Anh hay về muộn, lén lút nhắn tin, thậm chí hay tắm ngay khi về nhà – điều mà trước đây anh chưa bao giờ làm. Trực giác người phụ nữ mách bảo tôi rằng: có người thứ ba xuất hiện.

Tôi không vội vạch trần. Tôi theo dõi nhẹ nhàng, và rồi phát hiện ra nhân vật tên Dung – một cô gái trẻ, ăn mặc sành điệu, sống một mình trong căn hộ cao cấp. Cô ấy từng là khách quen của tiệm tôi, nhưng sau vài lần thấy cô ta xuất hiện gần chỗ chồng tôi làm, tôi bắt đầu nghi ngờ.

Một ngày nọ, khi tôi đang sắp xếp đồ thì có người bấm chuông. Mở cửa ra, là Dung – đứng trước mặt tôi, tay ôm một túi xách hàng hiệu, nụ cười nhàn nhạt:
— “Chị Mai, em muốn nói chuyện thẳng thắn. Em yêu anh Tuấn. Em muốn chị buông tay để anh ấy được sống thoải mái với người mà anh ấy chọn.”

Tôi im lặng. Chưa kịp phản ứng, cô ta đặt chiếc túi xuống bàn:
— “Ở đây là 1 tỷ. Em biết chị cũng đang nợ tiền sửa tiệm, lại vừa gửi viện phí cho mẹ… Chị giữ anh Tuấn làm gì khi tình cảm đã nguội lạnh?”

Tôi nhìn cô ấy. Không khóc, không gào thét. Chỉ là… trong lòng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Không phải đau, mà là thất vọng và giải thoát.

Tôi cười nhẹ, rồi gật đầu:
— “Được. Tôi đồng ý.”

Dung có vẻ ngạc nhiên. Có lẽ cô ta nghĩ tôi sẽ níu kéo, sẽ làm ầm lên, nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy chiếc túi tiền về phía mình.

Cô ta rời đi trong vẻ đắc thắng. Còn tôi, vào phòng, viết một tờ đơn ly hôn. Không phải vì tiền. Mà vì tôi biết – người đàn ông đã không còn muốn ở lại, giữ làm gì?

Tối hôm đó, tôi đưa đơn ly hôn cho Tuấn. Anh ta ngớ người:
— “Em… em nghiêm túc đấy à?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
— “Cô ấy đã trả giá quá hời để có anh. Em cũng cần một cuộc sống khác, không phải sống trong hoài nghi và giả vờ hạnh phúc.”

Anh ta không nói gì thêm. Có lẽ vì biết đã bị phát hiện, hoặc cũng vì trong lòng anh, tôi chẳng còn quan trọng nữa.

Hai tuần sau, chúng tôi ra tòa ký giấy. Tôi rời khỏi căn nhà nhỏ mà cả hai từng vun đắp. Với 1 tỷ trong tay, tôi trả hết nợ, sửa lại tiệm, và quan trọng nhất: tôi làm một việc không ai ngờ – tôi đăng ký học lại đại học.

Tôi từng mơ ước được học ngành thiết kế nội thất nhưng vì lấy chồng sớm, tôi gác lại tất cả. Giờ, khi không còn ai ngăn cản, không còn gánh nặng phải “làm dâu cho tròn nghĩa”, tôi được sống cho chính mình.

Ba năm sau, tiệm tóc của tôi mở thêm hai chi nhánh. Tôi tốt nghiệp đại học, mở xưởng thiết kế nhỏ. Tuấn – người từng bị “mua đứt” – giờ đã rời khỏi Dung sau những ngày tháng cãi vã vì bất đồng tiền bạc, lối sống. Tôi nghe nói anh ấy xin làm bảo vệ cho một chung cư. Còn Dung – cô ấy đã chuyển đến nước ngoài, bỏ lại mọi thứ phía sau.

Một chiều nọ, tôi đang pha cà phê trong tiệm thì một người khách bước vào. Là Tuấn. Anh nhìn tôi một lúc lâu, rồi cười chua chát:
— “Anh nghĩ… chắc em hận anh lắm.”

Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp:
— “Không đâu. Nhờ anh rời đi, em mới sống thật với chính mình.”

Kết:
Có những lúc mất đi tưởng là điều tồi tệ, nhưng hóa ra lại là bước ngoặt để chúng ta tìm lại bản thân. Người ta có thể mua được ai đó bằng tiền, nhưng tình yêu và nhân phẩm thì không bao giờ có giá. Và khi bạn biết buông đúng lúc, bạn không mất gì – bạn chỉ bắt đầu một hành trình mới, rực rỡ hơn.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News