Tôi tên Nam, năm nay 19 tuổi. Sau khi mẹ mất vì tai nạn cách đây ba năm, bố tôi tái hôn với một người phụ nữ tên Thảo – trẻ hơn bố đến gần 15 tuổi. Bề ngoài bà ấy dịu dàng, quan tâm tôi, nhưng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không thật. Mọi cử chỉ, lời nói đều giống như đang đóng vai “người mẹ tốt” hơn là xuất phát từ tình cảm chân thành.
Tôi không ghét bà, nhưng cũng chẳng tin.
Chiều hôm đó, tôi tan học sớm, quyết định đi đường tắt về nhà. Vừa đến gần quán cà phê gần đầu phố, tôi chợt sững người.
Qua ô cửa kính, tôi thấy bà Thảo – mẹ kế tôi – đang ngồi sát bên một người đàn ông lạ. Cả hai cười cười nói nói, tay bà ấy đặt lên vai ông ta, rồi… tựa đầu vào ngực ông ấy, như thể hai người đã quá quen thân.
Tôi đứng chết lặng vài giây, rồi nhanh chóng lấy điện thoại chụp vài tấm ảnh. Không phải vì muốn “bắt quả tang”, mà vì tôi biết: nếu nói suông, bố sẽ không tin. Bố tôi yêu bà ấy lắm. Ông luôn nói: “Nhờ có Thảo mà bố mới thấy cuộc đời này vẫn còn hy vọng.”
Tôi về nhà, không nói gì. Vẫn gọi bà ấy ăn cơm, vẫn dọn chén như thường.
Nhưng tối hôm đó, khi cả nhà đang ăn cơm, tôi âm thầm rút tấm ảnh từ trong balo, đặt lên bàn. Không phải để đối đầu. Chỉ là một hành động thản nhiên.
Bà Thảo giật mình, mặt tái mét.
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà, giọng bình tĩnh nhưng rắn rỏi:
– Cháu không nói với bố. Nhưng cháu nghĩ, người phụ nữ không toàn tâm toàn ý với gia đình này… không nên tiếp tục sống trong căn nhà này.
Bà không nói được lời nào. Tay run run gom ảnh, rồi im lặng đứng dậy rút về phòng.
Chiều hôm đó, khi bố còn đang bận họp ở cơ quan, tôi thấy bà Thảo kéo vali ra khỏi nhà. Không một lời chào.
Tôi không vui, cũng chẳng thấy hả hê. Chỉ thở phào nhẹ nhõm. Vì tôi biết, mình đã bảo vệ bố – không bằng cách tổn thương ông bằng sự thật phũ phàng, mà bằng cách dọn đi mầm mống phản bội… trước khi nó thành bi kịch.