×
×

Bị chồng già/u đu//ổi đi vì làm anh ta b//ẽ m//ặt, tôi nhận lời làm vợ anh xe ôm để có chỗ ở – 3 tháng sau, tôi cho//áng vá//ng khi phát hiện s/ự t/hật đ/ộng tr/ời…

Bị chồng già/u đu//ổi đi vì làm anh ta b//ẽ m//ặt, tôi nhận lời làm vợ anh xe ôm để có chỗ ở – 3 tháng sau, tôi cho//áng vá//ng khi phát hiện s/ự t/hật đ/ộng tr/ời…

Tôi từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất khi lấy được chồng giàu, sống trong biệt thự, đi xe sang, tiêu tiền không cần nhìn giá. Nhưng tôi không ngờ, hạnh phúc ấy lại mong manh đến thế, chỉ cần một phút bẽ mặt của anh ta trước đám đông, tôi đã bị tống ra khỏi nhà như kẻ dư thừa.

Hôm đó là buổi tiệc sinh nhật mẹ chồng. Trong lúc đông người, tôi chỉ vô tình kể chuyện chồng tôi từng bị bắt gặp khóc vì thua một trận bóng rổ thời đại học. Mọi người bật cười vui vẻ, nhưng anh ấy thì đứng chết lặng, mặt đỏ bừng, rồi lạnh lùng kéo tôi ra ngoài. Đêm đó, anh ném vali ra trước cổng, nói thẳng:

– Cô giỏi lắm. Làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người. Cút khỏi nhà tôi ngay lập tức!

Không một lời xin lỗi, không một cơ hội giải thích, tôi bị đuổi đi giữa đêm mưa tầm tã. Không còn nơi nào để bấu víu, tôi lang thang khắp nơi tìm chỗ trú. Ba mẹ tôi mất sớm, bạn bè thì ai cũng có gia đình, tôi bơ vơ như một chiếc lá rụng.

Đúng lúc tuyệt vọng nhất, tôi gặp anh – một người đàn ông dáng cao, da ngăm, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi đang dựng chiếc xe máy cũ bên vỉa hè. Thấy tôi ướt sũng ngồi co ro, anh ngập ngừng hỏi:

– Cô… có cần chở đi đâu không?

Tôi lắc đầu, nước mắt lăn dài. Anh không nói gì nữa, chỉ đưa tôi chiếc áo mưa và chai nước ấm. Lúc đó, tôi đã òa khóc nức nở.

Mấy hôm sau, tôi lại tình cờ gặp anh ở một góc phố khác. Lần này, anh dừng xe, chủ động hỏi han. Biết tôi không nơi nương tựa, anh ngập ngừng nói:

– Tôi sống một mình, căn nhà nhỏ lắm, nhưng nếu cô cần chỗ ở tạm, tôi có thể giúp.

Tôi đã chần chừ rất lâu, nhưng cuối cùng, vì không còn lựa chọn nào, tôi gật đầu. Anh tên Tuấn, làm nghề xe ôm công nghệ. Căn nhà của anh đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, cái bếp nhỏ và một chậu hoa hồng đỏ đặt nơi cửa sổ. Tôi dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn phụ anh. Anh lặng lẽ, ít nói nhưng luôn đối xử với tôi chân thành, tử tế.

Một tháng trôi qua, tôi đề nghị dọn đi để không làm phiền anh, nhưng anh lắc đầu:

– Ở lại đi. Nếu em không ngại… thì làm vợ anh nhé. Không cần cưới xin rình rang, chỉ cần hai đứa đồng lòng là được.

Tôi sững sờ. Một người như tôi, tay trắng, vừa bị chồng bỏ, còn gì để xứng đáng với ai? Nhưng ánh mắt anh chân thành quá, khiến tôi mủi lòng. Tôi gật đầu.

Ba tháng qua, tôi sống cuộc sống bình dị bên anh xe ôm. Không nhà lầu, xe hơi, nhưng mỗi sáng tôi đều thấy ấm lòng khi thấy anh cặm cụi rửa xe, đặt sẵn bữa sáng cho tôi trước khi chạy cuốc đầu tiên. Tôi bắt đầu cười nhiều hơn, lòng nhẹ nhõm hơn.

Thế nhưng, một buổi sáng nọ, khi anh ra ngoài, tôi đi chợ thì bất ngờ nhìn thấy anh… bước xuống từ một chiếc ô tô đen sang trọng, mặc vest chỉnh tề. Tôi sững sờ. Tôi rón rén đi theo. Chiếc xe rẽ vào một tòa nhà cao tầng – nơi tôi biết là trụ sở của một tập đoàn lớn.

Tôi đợi bên ngoài gần một tiếng, thì thấy anh – trong dáng vẻ hoàn toàn khác – bước ra cùng một nhóm người trong trang phục doanh nhân. Trên ngực anh cài bảng tên: Phạm Đức Tuấn – Tổng Giám Đốc.

Tôi chết lặng. Là mơ sao?

Tối đó, tôi không nói gì. Nhưng anh về, đặt nhẹ tay lên vai tôi, trầm giọng:

– Em đã biết rồi đúng không?

Tôi gật đầu, lòng rối như tơ.

– Em… là ai với anh? – Tôi nghẹn ngào.

Anh thở dài:

– Ba tháng trước, lần đầu thấy em ngồi khóc bên đường, anh đã nhận ra em. Em là vợ cũ của anh bạn cùng lớp đại học – kẻ mà anh từng biết rõ bản chất giả tạo của hắn. Anh không định xen vào, nhưng thấy em yếu đuối, đơn độc… anh muốn giúp. Còn chuyện sau đó… là thật lòng. Anh muốn bên em, không vì thương hại, mà vì em khiến anh cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa.

– Tại sao anh giấu em?

– Anh muốn em chọn anh vì con người anh, không phải địa vị hay tiền bạc. Giống như cách em đã đối xử với anh trong căn nhà nhỏ ấy – bằng tình cảm thật.

Tôi ôm mặt khóc. Hóa ra, tình yêu chân thành nhất lại đến từ người mà tôi từng nghĩ chỉ là “anh xe ôm bình thường”. Hóa ra, cuộc đời vẫn có những phép màu, khi ta mất tất cả, lại tìm thấy thứ quý giá nhất: một người thật lòng.

Từ hôm đó, tôi không còn gọi anh là “anh xe ôm” nữa.

Mà là… chồng tôi – người đàn ông khiến tôi muốn đi cùng đến hết cuộc đời.

Related Posts

Our Privacy policy

https://quangnam247.com - © 2025 News