Mười tám năm trước, Nguyễn Minh Quân – một chàng trai tỉnh lẻ đầy nghị lực – đã rời quê lên thành phố với đôi bàn tay trắng. Anh để lại sau lưng mối tình đầu sâu đậm với Thu Lan, người con gái anh thề sẽ cưới làm vợ khi thành công. Nhưng số phận trêu ngươi, công việc, áp lực cơm áo, và những hiểu lầm chất chồng đã khiến hai người chia xa. Anh đi, mang theo lời hứa sẽ quay về, nhưng rồi dòng đời cuốn anh đi mãi.
Năm tháng trôi qua, Minh Quân từ một công nhân bốc vác trở thành chủ tập đoàn bất động sản lớn, rồi được xưng tụng là tỷ phú. Trong mắt người đời, anh có tất cả: tiền tài, quyền lực, danh vọng. Nhưng chỉ anh mới hiểu, trái tim mình trống rỗng. Anh chưa từng lập gia đình, cũng chưa từng thôi tìm kiếm hình bóng Thu Lan và đứa con mà anh chưa kịp nhìn thấy mặt.
Anh đã thuê thám tử, đăng tin tìm người, thậm chí âm thầm trở lại quê cũ. Nhưng Thu Lan biến mất không dấu vết. Người ta bảo cô đã rời quê ngay sau khi anh đi, mang theo đứa con trong bụng. Mỗi lần nghe vậy, Minh Quân lại thức trắng đêm, tự trách bản thân đã bỏ lỡ những năm tháng quý giá.
Một buổi chiều mùa thu, trong chuyến công tác ở một tỉnh lỵ, Minh Quân ghé vào quán cà phê nhỏ ven đường. Anh ngồi xuống một góc khuất, lặng lẽ thưởng thức ly cà phê đen. Người phục vụ là một cô gái trẻ, tầm mười tám, đôi mắt sáng và nụ cười trong veo. Khi cô đặt ly cà phê trước mặt anh, tay áo hơi xắn lên, để lộ một vết bớt hình trăng khuyết nơi cổ tay trái.
Ánh mắt Minh Quân khựng lại. Trái tim anh đập mạnh. Bởi anh cũng có một vết bớt y hệt, nằm ở cùng vị trí. Nó là dấu hiệu di truyền đặc biệt của gia đình anh, từ ông nội, cha anh rồi đến anh.
Thấy ông khách nhìn chằm chằm, cô gái ngại ngùng cười:
– Cháu xin lỗi… Có gì trên tay cháu lạ lắm sao ạ?
Minh Quân run giọng hỏi:
– Vết bớt này… cháu có từ nhỏ?
– Vâng. Mẹ cháu bảo đó là do di truyền. Mà lạ lắm… bố cháu cũng có vết bớt y hệt chỗ này. – Cô hồn nhiên đáp, rồi bất chợt thở dài – Nhưng cháu chưa từng gặp bố.
Câu nói ấy như một nhát dao đâm xuyên lồng ngực Minh Quân. Ly cà phê trong tay anh run bần bật, tràn ra bàn. Anh cố giữ bình tĩnh, giọng khàn đặc:
– Cháu… năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
– Dạ, mười tám ạ. – Cô đáp nhanh, rồi lại mỉm cười: – Mẹ cháu nói cháu sinh đúng một năm sau khi mẹ rời quê…
Minh Quân không nghe thêm gì nữa. Mọi âm thanh xung quanh như biến mất. Mười tám năm… Đúng bằng khoảng thời gian anh mất liên lạc với Thu Lan. Nước mắt nóng hổi dâng lên khóe mắt.
Anh siết chặt bàn tay, cố gắng kìm nén. Rồi anh nhìn sâu vào đôi mắt cô gái – đôi mắt đen láy giống hệt Thu Lan ngày nào. Chẳng cần xét nghiệm ADN, trái tim người cha mách bảo anh: đây chính là con gái ruột của mình.
Khi quán vắng khách, anh nhẹ nhàng hỏi thăm, và được biết mẹ cô gái đang làm việc tại một xưởng may gần đó. Anh lập tức tìm đến.
Giữa căn phòng may ồn ã, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Người phụ nữ gầy gò, đôi tay thoăn thoắt bên máy may, mái tóc đã điểm bạc. Dù thời gian hằn lên gương mặt nhiều nếp nhăn, anh vẫn nhận ra ngay: Thu Lan – mối tình đầu của anh.
Khoảnh khắc ấy, tim anh như ngừng đập. Anh bước đến, nghẹn ngào cất tiếng:
– Lan… Anh đây!
Người phụ nữ ngẩng lên, ngỡ ngàng đến sững sờ. Kim chỉ rơi xuống đất. Đôi mắt cô ngân ngấn nước, môi run rẩy:
– Minh Quân?
Hai ánh mắt chạm nhau, cả hai đều rưng rưng. Bao năm xa cách, bao nỗi niềm dồn nén vỡ òa. Anh nắm lấy đôi bàn tay chai sần của cô, vừa hạnh phúc vừa đau xót:
– Anh đã tìm em… suốt mười tám năm.
Thu Lan bật khóc, nước mắt rơi xuống ướt đẫm vạt áo:
– Em tưởng… anh đã quên. Em không muốn làm gánh nặng cho anh nên lặng lẽ mang con đi. Em chỉ mong con được lớn lên bình yên…
Minh Quân ôm chầm lấy cô, khóc như đứa trẻ. Anh nghẹn ngào:
– Anh chưa bao giờ quên. Mỗi ngày trôi qua, anh đều sống trong giày vò. Anh xin lỗi vì đã để hai mẹ con chịu khổ. Từ nay… anh sẽ không rời xa nữa.
Buổi tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ giản dị, ba người ngồi bên nhau. Cô gái phục vụ ban chiều vẫn còn bối rối khi nghe mẹ kể sự thật. Minh Quân nắm tay con gái, giọng run rẩy:
– Cha xin lỗi vì đã để con lớn lên thiếu vắng tình thương của cha. Nhưng từ hôm nay, cha hứa sẽ bù đắp cho con tất cả.
Cô gái bật khóc nức nở, ôm chặt lấy ông. Thu Lan ngồi cạnh, mắt đỏ hoe nhưng ánh lên niềm hạnh phúc.
Bên ngoài, trăng non treo lơ lửng – giống hệt hình vết bớt trên cổ tay cha và con. Một vòng tròn chưa trọn, nay cuối cùng đã khép kín.
Sau mười tám năm lạc mất nhau, nhờ một lời nói hồn nhiên: “Bố cháu cũng có vết bớt như vậy!”, gia đình ấy đã tìm lại được nhau. Và trong đêm đầy nước mắt ấy, vị tỷ phú từng sắt đá, lạnh lùng, đã bật khóc như một đứa trẻ – khóc vì hạnh phúc muộn màng nhưng trọn vẹn.